Chương 104
Sau khi tiến vào, cô trực tiếp gọi một nồi lẩu cá cay nhất, thêm đó là các loại lá xách, thịt dê cuốn, thịt trâu cuốn…
Sau khi món được bưng ra, cô ngay lập tức cầm đũa gắp một miếng lá xách nhúng vào lẩu một hồi, rồi bỏ vào trong miệng.
Thật là quá ngon, quá thơm.
Hoắc Anh Tuấn khuôn mặt khó coi như muốn đòi mạng, cô chỉ lo ăn một mình, hoàn toàn không có chú ý đến anh.
Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ chọn mấy món anh thích ăn, sau đó nhiệt tình đề cử một vài món ngon, còn chỉ anh ăn như thế nào mới đúng.
Bây giờ, cô nửa câu cũng không thèm cân nhắc cho anh, trong mắt cô cũng không thấy được anh.
Anh cảm giác như ngực thở không thông, âm thanh ra lệnh: “Gắp cho tôi một miếng thịt. “Anh không tay không chân sao, muốn ăn thì tự mình gắp.” Khương Tuyết Nhu cũng không ngẩng đầu lên.
Huyệt thái Dương của anh giật một cái, quả nhiên là không thể sai bảo cô, không thể làm gì khác hơn là tự cầm đũa nhìn cô mà học cách ăn.
Sau khi nếm thử một miếng, cay đến nổi mặt anh đỏ rần lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Cô rốt cuộc đã bỏ bao nhiêu ớt vào nồi lẩu này rồi?” “Siêu cay”
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt: “Vì ghét tôi mà cô cũng liều cả mạng”
Khương Tuyết Nhu cau mày, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhuộm đỏ bừng “Tôi không phải là ghét anh, mà là vì tôi vốn thích ăn cay. Vốn là vì nhân nhượng anh, nên thức ăn ở nhà ngay cả một hột tiêu tôi cũng không cho vào, bây giờ, tôi chỉ muốn ăn món mà mình thích, không muốn vì ai mà phải chịu đựng nữa, anh biết chưa?”
Hoắc Anh Tuấn tâm tình phức tạp, thì ra là cô thích ăn cay sao?
Anh còn tưởng rằng cô và mình…
Nhưng thái độ của cô làm cho anh rất khó chịu, nói ra cũng một câu lạnh lùng như thường lệ: “Cô phải hiểu rõ, không phải là tôi bắt ép cô, là cô tự nguyện”
Ý nói, đều là cô đáng đời, tự làm tự chịu.
Khương Tuyết Nhu đều hiểu, cũng không trách anh, nếu trách thì tự trách mình ngu xuẩn, nhận lầm người.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn lẩu
Sau khi kết thúc, gọi phục vụ ra, hỏi hết bao nhiêu tiền, rồi cô lấy ra thẻ ngân hàng: “Tôi trả một nửa, anh ta trả một nửa! ” ”
Người phục vụ cùng với Hoắc Anh Tuấn cũng ngày ngẩn.
Một lát sau, Hoắc Anh Tuấn buông đũa xuống, không vui: “Buông xuống, tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền.” “Xin lỗi, anh là luật sư, tôi cũng không muốn cùng anh tranh chấp chuyện tiền bạc.” Khương Tuyết Nhu sảng khỏi thanh toán một nửa kia tiền của mình rồi sảng khoái cầm túi rời đi.
Cô bây giờ kiếm tiền cũng không dễ dàng, cũng không muốn tiêu tiền trên người Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn nhức đầu xoa thái dương, cà thẻ xong thì đuổi theo.
Những cơn đau lập tức tấn công tới dạ dày, gương mặt tuấn tú trở nên tái nhợt, chỉ có thể chậm rãi ngồi lại nghỉ ngơi.
Mấy phút sau, Hạ Văn Trì tức giận gọi điện đến tố cáo. “Lão Hoắc, cậu quả thật là không có nghĩa khí, nếu không phải tại cậu thì tôi cũng không tới cái nhà hàng tây này, kết quả là đem tôi vứt lại cho tên Lương Duy Phong ở chỗ này, đem chị dâu đi một mạch, biết tôi khó xử lắm không? Nếu không phải nhờ tôi thay cậu giải thích thì Lương Duy Phong cũng nghi ngờ không biết có phải là các người đã cùng nhau bỏ trốn rồi hay không.” “Nghi ngờ thì cứ để cho nghi ngờ.” Hoắc Anh Tuấn nói xong bất thình lình giọng nói có chút bất thường.
Hạ Văn Trì tựa như không nghe được âm thanh đầu bên kia thở dốc, cậu không lẽ cùng chị dâu đang ở… Cậu nhanh như vậy liền đem người ta lên giường, thật là lợi hại nha, có phải là tôi đang quấy rầy cậu làm chuyện tốt hay không?”
Hoắc Anh Tuấn bị anh ta chọc tức dạ dày co quắp một trận, căm tức nói: “Cút, ông đây vừa mới ăn lẩu cay xong, đau dạ dày” “.…” Hạ Văn Trì lúng túng: “Cậu bị đau dạ dày như vậy mà còn có thể ăn lẩu cay sao?”
Hoắc Anh Tuấn phiền muộn: “Lái xe đến đón tôi, thuận tiện mua giúp tôi thuốc đau dạ dày.
Hơn mười phút sau, Hạ Văn Trì thấy ven đường có một người chống tay vào cột điện ôm bụng, chính xác là Hoắc Anh Tuấn.
Anh ta chạy xuống, đưa cho anh một chai nước cùng với thuốc dạ dày, mặt đầy vẻ thương cảm: “Người anh em, cậu có bệnh dạ dày như vậy, tôi thật không nghĩ ra tại sao lại phải đi ăn lẩu cay? Ai cho cậu dung khí này, rốt cuộc chuyện là thế nào?” “Cô ấy muốn đi ăn, tôi không có cách nào.” Hoắc Anh Tuấn đem thuốc dạ dày ném vào trong miệng, ngửa đầu uống nước.