Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1168

“Nó là con trai của tôi.” Hoắc Anh Tuấn cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Lãnh, giống, rất giống Khương Tuyết Nhu.

Hai đứa nhỏ này, Tiểu Khê có nét giống anh, có khí chất giống Tuyết Nhu, mà Lãnh Lãnh lại có nét giống Tuyết Nhu, nhưng khí chất này có lẽ giống anh.

Diệp Thành cau mày, Hiểu Lãnh ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tôi không liên quan gì đến chú, tôi còn không biết chú là ai.”

Thằng bé nói xong liền kéo Diệp Thành rời đi.

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy chua xót, nhưng vẫn cố chấp đuổi theo. “Lãnh Lãnh, con ghét cha là chuyện bình thường, nhưng hai cha con chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc đi, con đối với cha không có nói gì muốn nói à.”

“Với người xa lạ, không có gì để nói.” Đôi mày thanh tú của Lãnh Lãnh nhíu chặt, giọng điệu rất kiên quyết.

“Cha không phải là người xa lạ, cha là cha ruột của con, và con có dòng máu chảy trong cơ thể giống cha. Đây là một sự thật không thể thay đổi.”

Hoắc Anh Tuấn cứng rắn ngăn thằng bé lại.

Việc tranh chấp giữa một số người đã khiến trường mẫu giáo có nhiều phụ huynh đến đón con em họ.

“Ma ma….” Tiểu Khê đột nhiên kêu một tiếng.

Hoắc Anh Tuấn và Lãnh Lãnh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Khương Tuyết Nhu từ trên xe bước nhanh xuống, mặc váy liền màu đen, mái tóc xoăn lòa xòa xõa ngang vai, xinh đẹp tuyệt trần.

Ánh mắt Hiểu Lãnh cũng dịu đi một chút.

“Tuyết Nhu, em đến vừa phải.” Diệp Thành ngượng ngùng liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn. “Anh ấy nói anh ấy là cha của Hiểu Lãnh…”

“Anh Diệp Thành, cảm ơn anh mấy ngày nay, anh về trước đi, Lãnh Lãnh để cho em.” Khương Tuyết Nhu nói lời cảm ơn, thân mật ôm Lãnh Lãnh.

“Được rồi, anh đi trước.” Diệp Thành vẫy vẫy tay, rời đi trước.

Khương Tuyết Nhu liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn đang ôm Tiểu Khê.

Cảnh tượng này khiến các bậc phụ huynh có mặt rất hiếu kỳ.

Một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm một người con trai trông rất giống mình, và một người đàn ông đẹp trai đang ôm một cô con gái giống mình.

“Có chuyện gì vậy?”

“Nghe nói cậu bé này là con trai của người đàn ông đó?”

“…”

Mọi người chỉ trỏ.

Khương Tuyết Nhu trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn, “Trước tiên rời khỏi đây.”

Cô ôm Lãnh Lãnh nhanh chóng lên xe.

Hoắc Anh Tuấn cũng ôm Tiểu Khê nhanh chóng ngồi vào ghế sau.

Khương Tuyết Nhu nghiến răng, “Hoắc Anh Tuấn, không phải anh tự lái xe sao?”

“Vào rồi, nhưng anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho con trai và con gái của mình.” Hoắc Anh Tuấn cười sảng khoái.

Anh không ngờ trong đời mình còn có thể ngồi chung xe với người phụ nữ mình thích và các con, điều đó thật hạnh phúc.

Khương Tuyết Nhu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy dáng vẻ vui mừng đắc ý của Hoắc Anh Tuấn, có một cảm giác xúc động muốn cởi giày, táng anh sml cho bõ tức.

Bố của hai đứa trẻ là anh, chắc anh đang rất đắc ý, nếu có cái đuôi hẳn là vểnh lên đến trời rồi.

Hiểu Lãnh nhìn thấy, một đôi mắt phượng khẽ nheo lại, thốt ra lời lạnh lùng, “Nếu tôi là chú, sẽ không có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.”

Đây là lần đầu tiên người con trai nói một câu dài như vậy với mình, mặt Hoắc Anh Tuấn Tuấn cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK