Chương 1133
Khương Tuyết Nhu tuy đang nói, nhưng cô không ngốc, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn thì ánh mắt Mạnh Tử Hàm không đúng.
Tên đàn ông hôi hám vô liêm sỉ đó, từ đời này sang đời khác đang dụ ong gọi bướm, tại sao anh ta lại không chết?
Quả nhiên tai họa đã để lại hàng ngàn năm.
Vừa bước đến bãi đậu xe, nhân vật chính Hoắc Anh Tuấn vừa rời đi phía trên lặng lẽ đứng dưới ánh đèn mờ ảo, hai tay đút túi quần, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu cũng nhìn thấy anh.
Tai họa mà cô đang nghĩ đến vừa rồi.
Cô mím chặt đôi môi mỏng thanh tú, coi như không thấy gì liền kéo Lâm Minh Kiều đi thẳng đến chỗ đậu xe.
Hoắc Anh Tuấn hơi cong khóe môi lên đi tới, thân hình cao lớn chặn hai người bọn họ.
Hai người đi bên nào anh ta sẽ đi bên đó.
Cuối cùng, Lâm Minh Kiều là người đầu tiên xù lông, “Hoắc Anh Tuấn, anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn gặp người bên cạnh cô.” Hoắc Anh Tuấn khẽ nhếch khóe miệng.
Lâm Minh Kiều sững sờ trước sự ngang tàng của hắn.
Khương Tuyết Nhu lửa giận đỏ bừng, nghiến răng cảnh cáo: “Hoắc Anh Tuấn, anh còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ kiện anh quấy rối tôi.”
Lâm Minh Kiều vội vàng gật đầu, “Tôi có thể làm nhân chứng.”
“Em có chắc là tôi có thể quấy rối em không?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn Khương Tuyết Nhu đầy ẩn ý, ”Em biết, tôi không được, anh có giấy khám bệnh.”
Lâm Minh Kiều ngẩn ra.
Cô chưa từng thấy ai không làm được, lại còn kiêu ngạo như vậy.
Bình thường Không phải tất cả những người đàn ông không thể đều cúp đuôi sống cả đời hay sao, ngược lại người đàn ông này chỉ hận cả thế giới k biết là anh ta không được.
“Tôi còn có em chứng minh.” Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu, nhàn nhạt nói thêm.
Khương Tuyết Nhu: “…”
Cô ấy chứng minh điều gì?
Chứng minh rằng một người có thể quấy rối cô ấy ngay cả khi họ không thể.
Lâm Minh Kiều lỗ tai đỏ bừng, Hoắc Anh Tuấn không khỏi mơ hồ suy nghĩ một chút, “Thôi, hai người từ từ nói chuyện, tôi lên xe trước.”
Đi được mấy bước, cô lo lắng nhắc nhở: “Tuyết Nhu, cậu nhanh lên, đừng để mình đợi lâu.”
Cô lao lên xe, Khương Tuyết Nhu đầu đầy hắc tuyến, cô rất hối hận, nếu biết anh chưa chết, cô đã không nên quay lại.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô ánh mắt nhẹ nhàng mà có thể dìm chết người ta, “Tuyết Nhu, vừa rồi tôi thấy mắt em đỏ hoe, em nghĩ tôi chết rồi, đau lòng…”
“Anh bị bệnh tự luyến sao, tự mình đa tình cũng vừa vừa thôi, tôi suýt chút nữa đã khóc vì vui mừng đấy.”
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, chế nhạo, “Người đàn ông hành hạ tôi mấy năm cuối cùng cũng chết. Anh không hiểu được cảm giác vui sướng này đâu.”