Chương 1250
“Vì sao tôi phải nghe lời anh.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt hỏi lại: “Anh chăm sóc tốt cho con là được, không cần anh quan tâm chuyện của tôi.”
“Em là người phụ nữ anh yêu, anh không thể không quan tâm em.”
Hoắc Anh Tuấn dừng xe ở ven đường, kéo cô đến gần mình, anh xoa khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, không che giấu sự lo lắng trong mắt: “Em không biết rõ Lương Duy Phong dối trá đáng sợ thế nào đâu, có phải em nghĩ anh ta yêu em nên sẽ không làm hại em đúng không, em sai rồi, anh ta có thể ra tay với bọn nhỏ thì không có chuyện gì mà anh ta không làm được.”
“Tóm lại. . . Bây giờ tôi chưa thể rời đi được.” Khương Tuyết Nhu không nhịn được rời mắt khỏi khuôn mặt tuấn tú.
Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô thì đau lòng: “Khương Tuyết Nhu, nếu em không quan tâm đến mạng sống của mình thì sau này em xảy ra chuyện gì, anh sẽ cưới một người phụ nữ ác độc, đến lúc đó cô ta ngược đãi Hiểu Khê và Hiểu Lãnh cũng đừng trách anh.”
“Anh. . . .”
Khương Tuyết Nhu tức giận trừng mắt nhìn anh, cô biết rõ anh cố ý kích động mình, nhưng lời anh nói làm cho cô sợ hãi.
“Tuyết Nhu, em có thể không ở bên anh, nhưng anh hy vọng em bình an vô sự.”
Hoắc Anh Tuấn chống lên trán cô, giọng điệu dịu dàng giống như cầu xin: “Anh xin lỗi đã dùng cách này để ép em, anh không muốn bọn nhỏ không có mẹ, anh cũng không thể không có em.”
Hơi thở của người đàn ông thoang thoảng trước mũi cô.
Cửa sổ xe đóng chặt , Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cảm giác ngột ngạt, cô không nhịn được đẩy vai anh, không muốn nhìn lông mi vừa đen vừa dài của anh.
“Tuyết Nhu, em có nghe anh nói không.” Hoắc Anh Tuấn lại không đồng ý, giữ chặt gáy của cô: “Anh không hề nói đùa.”
“Hoắc Anh Tuấn. . . .” Hơi thở của anh làm cho khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đỏ ửng lên: “Anh nói chuyện thì nói đi, anh cần gì phải dựa gần như thế chứ.”
“Cần chứ.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn lông mi của cô run lên giống như lông vũ, cổ họng bỗng nhúc nhích, cúi đầu hôn lên môi cô.
“Hoắc Anh Tuấn, hiện tại tôi không có suy nghĩ đó . . .”
Khương Tuyết Nhu lập tức đẩy anh ra, cô nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh thì cạn lời: “Hiểu Khê và Hiểu Lãnh suýt nữa xảy ra chuyện, anh còn có tâm trạng động tình.” “Anh không có động tình, anh chỉ nhìn thấy người phụ nữ mình yêu nên muốn hôn một chút mà thôi.”
Hoắc Anh Tuấn cười: “Bây giờ em không có suy nghĩ đó, vậy khi nào em có thì nói với anh, anh sẽ nghe theo em.”
“Anh không thể yên phận một chút sao, nếu không phải anh cứ dây dưa với tôi thì Hiểu Khê và Hiểu Lãnh sẽ không gặp chuyện này.” Khương Tuyết Nhu chán nản nói.
“Em sai rồi, nếu anh không dây dưa với em, nói không chừng em và Lương Duy Phong sẽ sống cuộc sống vợ chồng tôn trọng nhau như khách rồi, em bị anh ta lừa gạt còn thê thảm hơn.” Hoắc Anh Tuấn nói chắc chắn: “Loại đàn ông trong ngoài không giống nhau như anh ta thì cũng sẽ không có tình cảm sâu đậm với em đâu.”
“. . .”