Chương 213: Yêu Hết Thuốc Chữa
Hoắc Anh Tuấn không nói gì, nhưởng mày nhìn Khương Tuyết Nhu, đợi xem cô sẽ giới thiệu như thế nào.
“Anh ấy là bạn trai tôi.” Khương Tuyết Nhu cũng không né tránh, trực tiếp nói.
“Cậu chủ Diêu, tôi biết tâm tư của ông nội anh, nhưng tôi đã có người yêu rồi. Phiền anh nói với những người khác trong hội đồng quản trị, tôi rất bận, tôi thật không có nhiều thời gian để làm quen với mấy người đó.” Cậu chủ diêu vẫn còn chưa chịu hết hy vọng, cố nói tiếp: “Cô là người thông minh, tốt nhất hãy nghĩ kỹ. Nếu có thể liên hôn cùng cổ đông trong công ty, cả hai bên đều có rất nhiều lợi ích. Cô với người đàn ông này, ngoại trừ diện mạo có chút hơn người, anh ta căn bản không xứng với cô.
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn có chút mơ hồ, nhưng khỏe miệng Kiều Vỹ lại hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn cậu chủ Diêu như đang nhìn vật thể lạ “Rất cảm ơn lời khuyên của anh, nhưng tôi rất thích anh ấy như vậy. Tôi đã yêu anh ấy tới hết thuốc chữa rồi, chỉ có thể là anh ấy thôi, mong anh hiểu cho.” Khương
Tuyết Nhu không khách khí, vội vàng đuổi anh ta đi.
“Cô thật là không biết tốt xấu” Cậu chủ Diêu hung hằng trừng mắt nhìn Khương Tuyết Nhu một cái sau đó mới rời đi.
Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng thở ra, vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt ái muối của Hoắc Anh Tuấn. Cô nhớ tới vừa rồi chính mình nói ra những lời buồn nôn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên: “Em chỉ cố ý làm anh ta hết hy vọng, anh đừng hiểu lầm…
“Anh hiểu lầm cái gì?” Hoắc Anh Tuấn chợt không vui, nheo mắt, cười như không cười: “Hay là em không hề yêu anh tới hết thuốc chữa?”
Chà, kỳ thực cô vẫn có thuốc để tự cứu mình.
Có điều đối mặt với khuôn mặt nguy hiểm của anh, Khương Tuyết Nhu nói không lên lời.
Cô im lặng trầm mặc, làm khỏe mỗi Hoắc Anh Tuấn khẽ cong lên: “Lên xe. . Chiếc xe hòa vào làn đường chinhs.
Khương Tuyết Nhu thử tìm đề tài nói chuyện: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Anh còn chưa kịp trả lời, trong bụng liền truyền đến âm thanh ục ục.
Không khí bất chợt trầm lặng vài giây. Khương Tuyết Nhu bật cười: “Bây giờ mới có hơn 6 giờ, tại sao anh lại đói tới vậy chứ? Đừng bảo là cả cơm trưa cũng chưa hề ăn “Đồ ăn công ty không thể ăn được.” Hoắc Anh Tuấn tức giận nói: “Em đã lâu không về nấu cơm cho anh, có phải vì hợp đồng đã không còn nên không việc gì phải lo nữa không?”
“Gần đây em bận quá.” Khương Tuyết Nhu nhìn anh xin lỗi: “Như vậy đi, từ nay về sau em sẽ làm cơm từ buổi sáng để anh đem tới công ty, được không?”
“Em cho rằng anh vẫn là học sinh sao” Hoắc Anh Tuấn trừng mắt nhìn cô, liếc xéo một cái, vài giây sau liền mở miệng nói tiếp: “Chỉ đành vậy thôi chứ còn làm sao được nữa.
Khương Tuyết Nhu không nói lên lời.
Con người này trở mặt cũng quá nhanh rồi.
Hoắc Anh Tuấn đặc biệt nhớ những món ăn do cô nấu. Kể từ khi cô tới nhậm chức tại Hồng Nhân, cô chưa hề nấu cho anh một bữa tử tế.
“Tối nay về nhà nhớ nấu cơm cho anh ăn. Anh muốn ăn thịt kho tàu, tôm rán, …
“Dừng xe, dừng xe, tối nay chúng ta ăn đi KFC đi. Em đột nhiên rất muốn ăn cánh gà cay Khương Tuyết Nhu bắt lấy cánh tay anh, không chờ anh nói xong đã vội hét lên đầy phấn khích.
“Em điên sao? Muốn cho anh ăn mấy thứ đồ ăn vặt nhảm nhí đó.” Hoắc Anh Tuấn vẻ mặt khiếp sợ, nhíu chặt hai hàng lông mày.
“Anh nói như vậy là không đúng rồi, rất nhiều người đều thích ăn mấy thứ đồ ăn nhanh này. Anh xem các cửa hàng kinh doanh tốt thế nào. Không được, anh mau cho xe dừng lại, hiện tại chỉ cần nghĩ tới cánh gà cay, em liền rớt nước miếng”
Khương Tuyết Nhu không ngừng cào vào cánh tay anh. Trước kia còn có hợp đồng, hai người bất bình đẳng, mọi việc cô đều phải nghe theo anh. Hiện tại, cô đã có thể đưa anh đi làm gì thì làm, ăn gì thì ăn.
Hoắc Anh Tuấn không còn cách nào khác, đành phải tấp vào lề và đậu xe.
Hai người cùng đi vào quán KFC.
Hoắc Anh Tuấn khó chịu cau mày với những người tới lui liên tục cùng mùi dầu mỡ và đồ ăn.
“Anh ngồi xuống một chỗ đi. Ở đó, ở đó kìa.”
Khương Tuyết Nhu chỉ vào chiếc bàn trống vừa có người rời đi ở gần đó, trên mặt bàn đồ ăn và rác còn chưa don sach.
“Anh không đi.” Khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn lạnh lẽo như băng.