Chương 1255
( Ngoan, em quay về đi, lỡ Lương Duy Phong phát hiện ra thì em sẽ rất nguy hiểm )
“. . .”
Khương Tuyết Nhu không khỏi cảm thấy đôi khi Hoắc Anh Tuấn rất nhạy bén, chẳng qua hiện tại cô không chỉ muốn điều tra chứng cứ Lương Duy Phong muốn hại hai đứa bé, quan trọng hơn là cái chết của Lục Thanh Minh, nếu do Lương Duy Phong gây ra, cô nhất định phải tự tay đưa Lương Duy Phong vào tù.
Cô đã đồng ý với Tư Đồ Nguyệt.
Cô tắt máy, không trả lời Hoắc Anh Tuấn.
Hôm sau, cô đến công ty rồi gọi Lục Thiên Bảo tới: “Xung quanh biệt thự của Lương Duy Phong đều có máy giám sát, có cách nào làm cho máy giám sát tạm thời xảy ra vấn đề mà không bị đối phương phát hiện không, chị muốn điều tra phòng ngủ, thư phòng và máy tính của Lương Duy Phong.”
“Có, là cúp điện.” Lục Thiên Bảo nói: “Nhưng nếu cúp điện toàn bộ biệt thự sẽ làm cho anh ta nghi ngờ, cách duy nhất là chập mạch.”
“Có thể.” Khương Tuyết Nhu gật đầu: “Em thăm dò lịch trình của Lương Duy Phong, chúng ta sẽ sắp xếp kế hoạch, trong hai ngày nay thôi, chị không muốn kéo dài quá lâu.”
Chuyện của Hiểu Khê và Hiểu Lãnh làm cho cô biết mình không thể tiếp tục diễn kịch bên cạnh Lương Duy Phong được nữa, cô cảm giác mấy hôm nay ánh mắt Lương Duy Phong nhìn cô càng nóng rực.
. . .
Toà án.
Hôm nay vụ kiện của Hoắc Anh Tuấn và Nhạc Hạ Thu sẽ mở phiên tòa lần thứ nhất.
Hai người từng là người yêu hơn mười năm, bây giờ lại kiện nhau lên tòa vì ba trăm nghìn tỷ.
Bên ngoài vô cùng chú ý đến vụ kiện này, sáng sớm một đám phóng viên tụ tập ở cổng tòa án.
Mười giờ sáng, Tống Dung Đức đi cùng Nhạc Hạ Thu lên lầu, luật sư nổi tiếng hàng đầu quốc tế Stevens đi theo sau bọn họ.
Hoắc Anh Tuấn mặc tây trang được đặt may màu đen, cà vạt màu xanh sẫm được thắt cẩn thận trước ngực, khuôn mặt tuấn tú vô cùng lạnh lùng giống như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Đối với anh mà nói, tòa án giống như chiến trường của anh.
Nhạc Hạ Thu không thể không thừa nhận người đàn ông như Hoắc Anh Tuấn thì cho dù là sức hấp dẫn hay là khí chất đều đứng đầu trong đám đàn ông, đáng tiếc. . . Đáng tiếc cô ta chưa từng thật sự có được người đàn ông này.
Nhưng bây giờ cô ta không đặt Hoắc Anh Tuấn vào mắt, dù sao cô ta có sự lựa chọn tốt hơn.
“Anh Tuấn, không ngờ chúng ta lại đi đến mức độ này: “
Nhạc Hạ Thu cười khổ: “Cần gì chứ, anh từng là sự tồn tại tươi đẹp nhất trong lòng em, vì sao chúng ta phải đến mức lên tòa thế này, em cũng không muốn như thế.”
Sắc mặt Tống Dung Đức cũng phức tạp, Hoắc Anh Tuấn từng là người anh em tốt nhất của anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại không thể không đứng về phía Nhạc Hạ Thu: “Anh Hoắc. . . .”
“Đáng tiếc, cô là sự tồn tại ghê tởm nhất trong lòng tôi.” Hoắc Anh Tuấn không để ý đến Tống Dung Đức, anh lạnh nhạt trả lời Nhạc Hạ Thu.
“Hoắc Anh Tuấn, cậu nói những lời này làm cho người ta thất vọng và tổn thương.” Tống Dung Đức tức giận nói: “Cho dù không làm người yêu cũng đừng ầm ĩ đến mức làm kẻ thù chứ.”
“Dung Đức, cậu thấy vui vẻ sao, vì người phụ nữ này, cậu không cần con, không cần người nhà.”Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng hỏi.