Chương 1513
Tuy nhiên, Hiểu Khê và Hiểu Lãnh lại cười vui vẻ, đặc biệt là Hiểu Khê, “Khà khà, mẹ nói cũng có lý. Trước đây con cho rằng cha cặn bã đẹp trai, nhưng bây giờ xem nhiều quá, khuôn mặt kia con cũng không có cảm giác gì, gương mặt kia không muốn nhìn qua.”
“…”
Hoắc Anh Tuấn gần như muốn ói ra máu, từ trước đến nay vốn coi vẻ ngoài là tự tin, không ngờ có ngày lại bị vợ và con gái đã kích.
Quên nó đi, có lẽ đôi khi thực sự cần một khoảng cách nhỏ.
“Được rồi,Tuyết Nhu, anh đồng ý cho em đi, nhưng em phải về đúng giờ, đừng để anh một mình đợi lâu.” Hoắc Anh Tuấn bất lực nói.
“Hình như anh hiểu lầm rồi, em đi đâu, không cần anh đồng ý, em chỉ thông báo cho anh biết.” Khương Tuyết Nhu cười nhắc nhở.
Hoắc Anh Tuấn khó chịu, “Em nói đúng, nhà chúng ta, em định đoạt.”
“Ma Ma quyền lực.” Hiểu Khê cùng Hiểu Lãnh thuận gió đẩy thuyền.
Hiểu Khê nói những chuyện này rất bình thường, nhưng Hiểu Lãnh, Khương Tuyết Nhu nhìn thoáng qua Hiểu Lãnh, đứa nhỏ này mặc dù vẫn là lãnh đạm, nhưng sau khi cô tái hợp với Hoắc Anh Tuấn, cậu nhóc có vẻ vui vẻ hơn một chút.
… …
Ngày hôm sau.
Hoắc Anh Tuấn tự mình lái xe đưa Khương Tuyết Nhu ra sân bay.
Tống Dung Đức và Lâm Minh Kiều đã đến rồi, nhìn thấy khương Tuyết Nhu đang đi tới, Lâm Minh Kiều lập tức nghiêng người ôm chặt Khương Tuyết Nhu, kéo lấy tay cô .Tuyết Nhu quá tốt rồi có cậu thật tuyệt, lần này trở về Thanh Đồng không có như vậy nhàm chán nữa, cậu ban đêm vào ở nhà mình chứ?. ”
“ừm, cũng tốt ở Thanh Đồng tớ cũng đang thiếu chỗ ở.” khương Tuyết Nhu cười.
“Chăm sóc người phụ nữ của tôi.” Hoắc Anh Tuấn nhìn Tống Dung Đức, dặn dò.
“Được rồi, chỉ là đối với thân thủ người phụ nữ của cậu, sao cậu không kêu cô ấy chăm sóc cho tôi.” Tống Dung Đức trầm giọng than thở sau, “Này, tại sao cậu lại đồng ý để khương Tuyết Nhu đi cùng chúng tôi.”
“Cậu không hoan nghênh?” Hoắc Anh Tuấn không vui, “Cô ấy đi cùng cậu là vinh hạnh của cậu.”
Tống Dung Đức trên trán nổi lên một đường hắc tuyến, “Đủ rồi, Khương Tuyết Nhu là bảo bối trong lòng cậu, nhưng không phải trong lòng tôi , cậu biết không, cô ấy giống như bóng đèn, tôi còn muốn…… Thừa cơ hội này có thể hay không cùng Lâm Minh Kiều bồi dưỡng một chút tình cảm, nói không chừng có thể. . . .”
Anh ấy lời nói dừng lại, khuôn mặt đẹp trai dễ dàng có chút đỏ lên.
Hoắc Anh Tuấn chán ghét liếc anh một cái, “Đừng lo lắng, cho dù Tuyết Nhu không có đi cùng, cậu cũng không có khả năng, đừng có nằm mơ.”
Tống Dung Đức bị tạt gáo nước lạnh, không muốn bỏ qua cho anh.
“Tuyết Nhu, mọi người cẩn thận một chút.” Hoắc Anh Tuấn đi đến bên cạnh Khương Tuyết Nhu, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảnh cáo nói: “Không cho phép hái hoa ngắt cỏ.”
“Để lại câu này cho chính anh.”
Khương Tuyết Nhu ném cho anh một lời, cô và Lâm Minh Kiều nắm tay nhau đi về phía cổng lên máy bay.
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn bàn tay cô đang nắm trong tay Lâm Minh Kiều, trong lòng có chút khó chịu, anh không thích cô nắm tay người khác, cho dù là phụ nữ.