Chương 1479
“…”
Giang Bồi Viễn cứng họng.
Tống Dung Đức này hoàn toàn khác với lời đồn đại, rõ ràng là con cháu của Tống gia nhưng thật giống lưu manh.
“Tống tổng nếu có chuyện gì tôi xin lỗi anh.” Giang Bồi Viễn nghiêm túc nói “Giang thị và Âu Lam Sênh của anh ngành kinh doanh khác nhau, một bên là đồ ăn một bên là mỹ phẩm, trở thành kẻ thù cũng không có ý nghĩa gì. . Có gì đó hiểu lầm … ”
“Không hiểu lầm, chỉ là anh phiền phức. Có người muốn tôi dọn dẹp anh, đồ cặn bã.” Tống Dung Đức nhướng mày cười, hừ.
“Là Lâm Minh Kiều?”
Giang Bồi Viễn sửng sốt, anh nhớ ra Tống Dung Đức không thích Lâm Minh Kiều, tại sao anh ta vẫn giúp cô ấy?
Tống Dung Đức im lặng.
Nhưng thái độ im lặng đó tương đương ngầm thừa nhận.
Giang Bồi Viễn đầu óc quay cuồng, không hiểu Lâm Minh Kiều nói với Tống Dung Đức như thế nào, “Tống Thiếu, không phải anh … thích Nhạc Hạ Thu sao?.”
Anh thích Nhạc Hạ Thu, vậy sao anh phải giúp Lâm Minh Kiều và tại sao lại phải nhắm vào tôi.
Giang Bồi Viễn muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại không biết mình đã đánh trúng sự tức giận và xấu hổ của Tống Dung Đức bằng một câu nói thản nhiên.
Đúng vậy, cả thế giới đều biết anh thích Nhạc Hạ Thu, nhưng người phụ nữ đó đã phản bội anh.
“ Tôi thích ai liên quan gì đến anh.” Tống Dung Đức vẻ mặt nham hiểm.
Giang Bồi Viễn ngực phập phồng một cái, không chịu nổi nói: “Tống Thiếu, dù sao anh cũng từng là người của Tống gia, nhưng sao toàn là nói những câu chửi thề…”
“ Ai sinh ra trong gia đình quý tộc giàu có thì không được chửi thề.” Tống Dung Đức ngắt lời anh, một đôi mắt đào quyến rũ đầy mỉa mai. “Anh bảo anh không thô tục tôi cảm thấy anh khẩu phật mà tâm xà .”
“Anh không hiểu chuyện giữa chúng tôi.” Giang Bồi Viễn bị chế nhạo đến chán nản, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn rất bình tĩnh. “Tống Thiếu nếu không phiền anh có thể nghe quá khứ của tôi với Lâm Minh Kiều không?.”
Tống Dung Đức nhấp một ngụm nước trong ly trên bàn mà không hề xen vào hay phản ứng.
Giang Bồi Viễn trong mắt lóe lên vẻ chua xót.”Tôi và Minh Kiều là cựu sinh viên đại học. Tôi là tiền bối của cô ấy, cô ấy theo đuổi tôi,cô ấy si tình, hào phóng, xinh đẹp. Tôi dần dần bị cô ấy thu hút, chưa từng nghĩ sẽ yêu. Sau đó, chúng tôi hẹn hò, sau khi tốt nghiệp tôi tiếp quản công ty của gia đình, tôi luôn bận rộn nhưng lúc đó Minh Kiều không có tham vọng gì cả, cô ấy vây quanh tôi suốt. Ban đầu thì tốt nhưng sau đó thì tôi không thể thường xuyên đi cùng cô ấy vì tôi phải làm thêm giờ.”
“Tân Giai Linh là em gái tôi, lớn lên cùng nhau. Hai nhà chúng tôi có quan hệ tốt, sau khi cô ấy tốt nghiệp, Tân gia đưa cô ấy vào Giang thị của chúng tôi rèn luyện tay nghề. Tôi không thích cô ấy chút nào. Nếu tôi thích cô ấy thì tôi đã không cùng Minh Kiều kết giao, nhưng Minh Kiều luôn hiểu lầm chúng tôi có gì đó mập mờ, cãi nhau xong lại nói thêm lời xấu xa.”
“Tôi cố gắng không quan tâm đến điều đó, vì tôi yêu cô ấy. Ban đầu, chúng tôi dự định kết hôn. Chúng tôi cũng hẹn gặp bố mẹ cô ấy để nói chuyện cưới xin. Nhưng hôm đó Tân Giai Linh bị tai nạn xe, bố mẹ cô ấy đã đi du lịch nước ngoài. Tôi chỉ có thể chạy đến vì chuyện đó mà tôi và Minh Kiều đã chia tay.”
“Lúc đầu tôi nghĩ cô ấy chỉ dọa chia tay. Ai ngờ cô ấy đột ngột lên Kinh Đô làm việc, tôi đến tìm cô ấy để cầu xin sự tha thứ nhưng cô ấy không tha thứ cho tôi. Lúc đó … Cô ấy kéo Tống Thiếu đi khiêu khích tôi.”
Giang Bồi Viễn bất lực nói: “Tôi từ bỏ ngay sau khi tôi trở về, cô ấy đã điên cuồng quay về Thanh Đồng, chạy đến công ty của tôi đánh Tân Giai Linh. Thật vô lý, bất quá chúng tôi không bao giờ liên lạc lại nữa.”