Chương 589: Nhạc Tiêu Nhi bỏ trốn
Nhạc Hạ Thu chặc chặc nói: “Tôi còn lấy chuyện này ra lừa gạt cô làm gì, tôi với Anh Tuấn ở cùng một chỗ, cô ta không chịu nổi, hơn nữa anh tôi làm nhục Lâm Minh Kiều, Anh Tuấn lại không muốn anh tôi xảy ra chuyện, liền đem anh tôi từ trong tù cứu ra, còn buộc Lâm Minh Kiều ngưng truy cứu trách nhiệm với anh tôi, Khương Tuyết Nhu giận, cùng Anh Tuấn phát sinh tranh chấp, bị Anh Tuấn đẩy ngã đứa bé cũng không còn, cô ta bị kích thích, tôi khiến cho Anh Tuấn đem cô ta đưa vào khoa tâm thần chữa trị, mỗi ngày lại là chích lại là uống thuốc, rốt cuộc không chịu nổi treo cổ tự vận.”
Mỗi một chữ cô ta nói ra tựa như gió thoảng qua tai. Nhưng mà rơi vào trong lỗ tại của Nhạc Tiêu Nhi thì tựa như là lựu đạn vậy.
Lâm Minh Kiều bị Nhạc Trạch Đàm làm nhục?
Khương Tuyết Nhu treo cổ tự vẫn?
Hai người bạn này mặc dù quen biết cô thời gian không lâu, nhưng mà khi cô xảy ra chuyện bọn họ là người duy nhất thật lòng tin tưởng cô
Lại rơi vào kết cục như thế này.
“Nhạc Hạ Thu, tại sao cô phải ác độc như vậy” Nhạc Tiêu Nhi tức giận hốc mắt đỏ bừng, cả người đều run rẩy, nếu như không phải là thủy tinh cản trở, cô hận không thể xông ra cùng Nhạc Hạ Thu lấy mạng đổi mạng.
“Tôi còn không ngừng ác độc như vậy đâu.”
Nhạc Hạ Thu rất hài lòng dáng vẻ cô ta cuồng loạn: “Chẳng lẽ lần trước Khương Tuyết Nhu tới thăm cô vẫn chưa nói sao, bố mẹ cô đều chết hết.”
“Oanh.”
Tựa như lại một quả lựu đạn ném tới, Nhạc Tiêu Nhi dùng sức lắc đầu một cái: “Cô cũng là đang dối gạt tôi.”
“Tôi cho mẹ cô dùng thuật thôi miên, sau khi tôi rời đi, bà ta bị ngã ở trong bồn tắm chảy máu quá nhiều không người cứu nên chết, bố biết được chuyện mẹ cô chết bệnh tim tái phát mà tức chết, cô đời này cũng đừng hy vọng bọn họ đến thăm cô.”
Nhạc Hạ Thu càng cười càng phát ra tiếng quỷ dị, giọng ép xuống thật thấp, cũng chỉ có hai người có thể nghe được: “Nhưng mà thời điểm an táng, tôi đã đem tro cốt của mẹ cô đổi thành của một con chó, tro cốt mẹ của mẹ cô tôi cũng đổ bỏ.”
“Nhạc Hạ Thu, cô không phải là một con người.” Huyết dịch cả người Nhạc Tiêu Nhi tựa như vọt tới đỉnh đầu.
Cô giống như điên rồi vậy đạp lên mặt thủy tinh trên tường, muốn đem Nhạc Hạ Thu giết chết. Nhưng mà đã có cảnh sát rất nhanh đến khống chế cô.
Nhưng Nhạc Tiêu Nhi giờ đã giống như con dã thú vậy kêu rên lên, lệ rơi đầy mặt. Ông trời cao tại sao phải đối xử như vậy với cô chứ.
Cô phải ngồi tù, bạn chết, bố mẹ chết, bây giờ chỉ còn dư lại một mình cô trên đời. Nhưng mà hết lần này tới lần khác hung thủ không chuyện ác nào không làm lại vẫn ở bên ngoài tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Bị phản hình thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Nhạc Tiêu Nhi tuyệt vọng như vậy, bi thương khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Cảnh sát không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đem cô đánh ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Nhạc Tiêu Nhi nằm ở trên giường ngục giam, một đôi mắt xinh đẹp thay vào đó là sự lạnh lẽo vô tận.
Cô muốn báo thù.
Vì tất cả mọi người bảo thù.
Nhạc Hạ Thu, Hoắc Anh Tuấn, Quý Tử Uyên, Nhạc Trạch Đàm…, các người chờ đó.
Nửa năm sau.
Quý Tử Uyên mới vừa hoàn thành xong một cuộc giải phẫu ba giờ đi ra, thư kí bỗng nhiên đi tới nói: “Mới vừa nhận được tin tức từ nhà ngục bên kia, Nhạc Tiêu Nhi thời điểm trên đường đi đến đường ra đảo Dinh Hải sửa đường, nhảy xuống biển chạy trốn, cảnh sát bên kia mò vớt đã ba ngày ba đêm nhưng vẫn không tìm được cô ta.”
Quý Tử Uyên thất thần sau một hồi, chậm rãi lấy mắt kiếng xuống, anh ấy tiến tới đứng ở cửa sổ nhả khói: “Nhạc Tiêu Nhi không biết bơi.”
“Anh nghi ngờ cô ấy chết?”
“Một người không biết bơi nhảy vào biển khơi, cậu cảm thấy thế nào?”
Quý Tử Uyên hít một hơi thuốc lá.
Chợt nhớ tới năm mười bốn tuổi ấy lần đầu tiên gặp dáng vẻ của Nhạc Tiêu Nhi, cô ấy cột một mái tóc đuôi ngựa đơn giản, người mặc bộ đồng phục học sinh trắng đen, đứng ở dưới ánh mặt trời, da thịt mềm mại.
Thời điểm lúc anh thấy cô gái đó, lại mang cảm giác thẹn thùng mà tiếp cận.
Nhưng cô thì, một cặp mắt đen nhánh đứng yên lặng, lạnh lùng, nhàn nhạt, khó tiếp cận.