Chương 486
Hoắc Anh Tuấn không cảm giác được đau, cúi đầu nhìn cô: “Cắn đi, trước kia không phải em đã nói với anh rồi sao, Triệu Mẫn cũng là bởi vì quá yêu Trương Vô Kỵ nên mới cắn anh ta, yêu anh nhiều bao nhiêu, thì cắn sâu bấy nhiêu.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình, cái này cũng là chuyện của nhiều năm trước, anh còn nhớ, làm vừa mới nãy mình còn cảm thấy anh bỗng nhiên trí nhớ trở nên kém.
“Làm sao không cắn nữa, sợ anh đau?”Hoắc Anh Tuấn giống như sờ con mèo nhỏ vậy sờ lỗ tai nhỏ của cô, giọng nói êm ái giống như mang theo dòng điện: “Không có sao, anh không sợ đau”
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn buồn bực.
Bây giờ mình cắn thì đối với anh là thâm tình, không cắn là đau lòng vì anh.
Dù sao cũng không nói lại anh. “Đi ngủ.” Hoắc Anh Tuấn ôm cô tắt đèn, nằm xuống. Nghe mùi hương quen thuộc trên người cô, Hoắc Anh Tuấn rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Khương Tuyết Nhu lại không ngủ được.
Bởi vì cô cảm giác bụng mình đói.
Tối hôm nay cùng Nhạc Tiêu Nhi ăn thật nhiều đồ, bây giờ vẫn chưa tới mười một giờ đã đói bụng rồi, dạ dày của cô lúc nào lại thay đổi lớn như vậy.
Hôm sau.
Khi Khương Tuyết Nhu tỉnh lại là đã chín giờ sáng.
Lần đầu tiên ngủ dậy trễ đến như vậy, cô vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, Hoắc Anh Tuấn đang ngồi ở trên ghế sa lon xem báo lập tức đứng dậy: “Sáng nay tôi đã chuẩn bị mì sợi cho em, chỉ cần….” “Hoắc Anh Tuấn, có phải anh đem tắt đồng hồ báo thức của tôi đúng không.” Khương Tuyết Nhu tức giận cắt đứt lời anh. “Đồng hồ báo thức của em vang lên nửa ngày chính em ngủ như con heo nhỏ vậy không chịu dậy, cho nên anh liền tắt” “Không thể nào, tôi bình thường chỉ cần có một chút xíu âm thanh thôi cũng sẽ bị đánh thức”
Khương Tuyết Nhu tức giận, kiên quyết không thừa nhận mình sẽ ngủ như chết vậy.
Ánh mắt cô trừng nhìn thật tròn trịa, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ đầu tóc hơi rối bời, gò má hai tai còn như treo thêm trái táo đỏ, mười phần khả ái.
Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh cũng biết em sẽ đổ oan cho anh, thật may lúc nãy anh có quay lại video làm chứng”
Anh mở video ra, bên trong cô tựa vào trên cánh tay anh ngủ cực kỳ say sưa, tiếng chuông đồng hồ báo thức rất ồn ào, cô ngược lại nhíu mày một cái, cầm chăn che lên, rồi ngủ tiếp như chết.
Khương Tuyết Nhu: “… Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng không biết mình tại sao ngủ thành như vậy.
Lại vẫn ngủ ở trên cánh tay anh.
Buồn rầu. “Ngoan, anh đang nấu mì, rất nhanh là có thể ăn.” Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồn của cô, cười một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp nấu mì. Khương Tuyết Nhu vốn là muốn nói “Không ăn”, nhưng bụng cô kêu lục cục, cảm giác mình có chút không chịu đựng nổi.
Thôi được rồi, dù sao trước kia cô phục vụ anh như vậy, bây giờ là lúc anh hồi báo lại mình. Ba phút sau, một chén mì nóng hổi được bưng lên.
Khương Tuyết Nhu ăn một miếng, mùi vị không đúng. “Anh không bỏ muối?” “Không thể nào đâu, anh nhớ là anh đã thêm rồi.” Hoắc Anh Tuấn vớt một miếng, nếm thử, thật là không có cho muối. “Được rồi, anh giúp tôi đem hủ muối tới đây.” Khương Tuyết Nhu thở dài.
Hoắc Anh Tuấn áo não rủ mắt xuống, vừa đi vừa cúi đâu.
Khương Tuyết Nhu nhìn phương hướng anh đi không đúng lắm: “Chờ một chút, muối ở phòng bếp mà, anh đi vào nhà vệ sinh làm gì.”
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, thật giống như bị cô nhắc nhở vậy, ở trong mộng mới tỉnh đi vào phòng bếp.
Ở sau lưng anh, chân mày Khương Tuyết Nhu càng nhíu càng chặc.
Bộ dáng của anh bây giờ có chút giống như bà nội lớn tuổi của mình có chút giống như ông lão si ngốc, nhưng là Hoắc Anh Tuấn còn trẻ như vậy…
Bỗng nhiên, bên ngoài chuông cửa reo.
Cô tiến ra ngoài mở cửa, rất nhanh Ngôn Minh Hạo đi vào, chân mày trầm trầm: “Thiếu phu nhân, tôi hôm qua đã điều tra qua, cả đêm đi tìm người, nhưng Khương Kiều Nhân mấy tháng trước đã trốn rồi.”