Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1396

Tống Dung Đức tức muốn hộc máu: “Cậu thăm bệnh hay là uy hiếp tôi vậy, rốt cuộc ai quen biết với cậu lâu hơn, cậu chưa từng nghe nói anh em như tay chân à.”

“Trước kia tôi xem như tay chân, kết quả con của tôi trải qua cuộc sống không có cha, tôi suýt nữa mất đi hai đứa bé đáng yêu và gia đình hoàn chỉnh, sau này tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”

Hoắc Anh Tuấn dừng một chút, chuyển đề tài: “Mà. . . Tuyết Nhu vô cùng thông minh, bình tĩnh nhìn xa trông rộng, năng lực soi người xấu rất mạnh, cô ấy phát hiện ra rất nhiều chuyện hơn chúng ta, hơn nữa cô ấy làm việc trên thương trường nhiều năm, tôi đương nhiên nghe lời cô ấy sẽ tốt hơn, sự thật chứng minh trước kia tôi không nghe lời vợ nên mới bị người ta lừa gạt.”

Trên mặt Tống Dung Đức và Quý Tử Uyên đầy vạch đen.

“Anh Tuấn, cậu cố ý đến đây khoe khoang người phụ nữ của mình.”

Lần này, Quý Tử Uyên cũng không thể nhịn được nữa nói.

“Tôi nói sai à.” Hoắc Anh Tuấn sắc bén hỏi: “Nếu các cậu tỉnh táo thông minh thì vì sao lúc trước đều nói Nhạc Hạ Thu tốt, kết quả làm cho tôi xem mắt cá là trân châu, đôi khi bên cạnh phải có người tỉnh táo kéo tôi một cái.”

“Còn có cậu nữa, Tử Uyên, tôi đã sớm muốn nói với cậu, không ngờ cậu lại kết hôn với Thang Nhược Lan, cậu điên rồi, cô ấy là người phụ nữ hai mặt, cậu quên trước kia Hạ Văn Trì nói cô ta thế nào sao.”

Quý Tử Uyên nâng trán: “Trước kia cậu không quan tâm chuyện của tôi và Thang Nhược Lan, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?”

Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nói: “Bởi vì Tuyết Nhu nói Thang Nhược Lan bỏ đá xuống giếng lúc cô ấy gặp chuyện, trước kia tôi không tin, hiện tại cô ấy nói gì thì tôi cũng tin, người phụ nữ như vậy không xứng với cậu.”

Lông mày Quý Tử Uyên hiện lên u ám, một lát sau anh ấy cười nhẹ nói chuyện: “Cậu nói không sai, Thang Nhược Lan không xứng với tôi, vậy cậu nói xem người phụ nữ thế nào mới xứng được với tôi?”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Trong hôn nhân, thân phận và địa vị chỉ xếp thứ hai, quan trọng nhất là có thích hay không, có yêu hay không yêu. . . .”

Quý Tử Uyên lắc đầu cười: “Tôi không có hứng thú với tình yêu, cũng không muốn tìm hiểu tình yêu, nhưng thân phận của chúng ta sớm muộn gì cũng phải kết hôn, có con nối dõi, nói thẳng ra Thang Nhược Lan có phải là một cô gái tốt hay không cũng không quan trọng, hơn nữa không có Thang Nhược Lan thì sẽ có Thang Nhược Lan tiếp theo, từ nhỏ đến lớn phụ nữ bên cạnh tôi có ai không có thủ đoạn chứ.”

Hoắc Anh Tuấn im lặng.

Tống Dung Đức không nhịn được lắp bắp nói: “Không biết còn tưởng rằng Tử Uyên bị tổn thương tình cảm, còn tổn thương nặng hơn tôi nữa.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Quý Tử Uyên xì một tiếng: “Tôi sẽ không có người yêu, cũng chưa từng yêu bất cứ người nào.”

“Thật sao.” Hoắc Anh Tuấn cong môi, như có điều suy nghĩ nói: “Yêu một người là một bản năng, không có ai tự dưng mất đi bản năng này.”

Tống Dung Đức kinh ngạc: “Tử Uyên, cậu từng chịu tổn thương sao?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Quý Tử Uyên lạnh nhạt nhìn bọn họ một chút: “Tôi nói chuyện với hai người cũng nhiều rồi, tôi còn phải đi làm.”

“Tôi cũng phải đi đón Tuyết Nhu.” Hoắc Anh Tuấn nhìn đồng hồ, vẻ mặt cưng chiều nói: “Nếu cô ấy chờ lâu thì nói không chừng lại nổi giận với tôi.”

Tống Dung Đức buồn rầu: “Cậu không phát thức ăn cho chó thì không thoải mái đúng không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK