Chương 1005: Mất tích
“Cậu hai, đôi khi thông minh quá cũng không tốt. Trình Nhã Thanh nhướng mày cười lạnh.
Hoắc Phong Lang thật sự lạnh cả người, anh ta không nghĩ rằng tất cả mọi người đều bị Trình Nhã Thanh lừa.
Trình Nhã Thanh càng đánh anh ta càng vô cùng thê thảm, nhưng cái quan trọng nhất bây giờ là tìm cách để sống sót.
Anh ta nhanh chóng kéo môi cười nói: “Trình Nhã Thanh, thật ra tôi không có trách cô, cô đã làm rất tốt rồi, cô đã làm chuyện tôi rất muốn làm nhưng lại không dám làm. Cô nhìn đi bây giờ chúng ta là người chung một thuyền, bố tôi là Sở Minh Khôi, cô cũng là vì phục vụ ông ta thôi có đúng không? Cô nhanh thả tôi ra, sau đó tôi sẽ bảo bố tôi trọng dụng cô.”
Trình Nhã Thanh cúi đầu nhìn anh ta rồi cười: “Cậu hai, cậu thật ngây thơ”
Nụ cười mà Hoắc Phong Lang cố hết sức nặn ra giờ đây đã cứng lại, trong đầu anh ta lập tức nảy ra một ý, nhưng không muốn chấp nhận.
“Ý cô là gì?”
“Ý tôi còn chưa rõ hay sao, tôi chỉ nhận lệnh của nhà họ Sở, nếu không có mệnh lệnh của nhà họ Sở, thì tôi cần gì phải mang cậu đến tận đây” Trình Nhã Thanh kéo anh ta tới bên cạnh vách đá: “Cậu hai, thấy gì không, phía dưới sẽ là chỗ chôn thầy của cậu đấy”.
Trong đầu Hoắc Phong Lang chỉ còn những tiếng ầm ầm, thậm chí cũng đã quên mình sợ chết tới mức nào, đôi mắt đỏ máu đầy vẻ không thể nào chấp nhận được: “Bố muốn tôi chết, tại sao? Tại sao chứ? Tôi cũng là con của ông ta kia mà.”
“Tôi không biết, có thể cậu quá vô dụng đi.” Trình Nhã Thanh nhìn anh ta cười: “Cậu hai, gặp lại sau, cậu có thể chết được rồi.”
Nói xong, cô ta thẳng tay đẩy Hoắc Phong Lang xuống phía dưới biển đang cuồn cuộn nước.
Mãi cho đến khi đã xác định anh ta đã chết ở dưới biển thì Trình Nhã Thanh mới lái xe đi.
Khu vực trong thành phố.
Khương Tuyết Nhu ngay cả công ty cũng không tới, cô và Lục Lực Dương và Lương Vũ tìm kiếm Hoắc Phong Lang khắp nơi. Nhưng tìm hơn nửa ngày, cũng không thấy Hoắc Phong Lang đâu, thậm chí cũng không tìm được anh. ta ở bệnh viện.
Cô phải gọi điện thoại của Hoắc Anh Tuấn: “Hoắc Anh Tuấn, anh con mẹ nó cuối cùng đã giấu Hoắc Phong Lang vào cái xó nào vậy, tôi hoàn toàn không tìm được cậu ấy, anh gạt tôi đúng không? Cậu ấy quả thật còn đang ở Thanh Long”
Hoắc Anh Tuấn cau mày: “Anh bảo Chiến Thành ném cậu ta vào con hẻm. vắng vẻ phía Bắc của thành phố rồi.”
“Tìm rồi, nhưng không có, bệnh viện cũng không có tên cậu ấy” Khương Tuyết Nhu nổi giận thét: “Xem ra anh rõ ràng là muốn cậu ấy chết, chỗ đó rất ít người qua lại, anh ném cậu ấy tới chỗ đó, không sợ làm chậm thời gian chữa bệnh của anh ấy hay sao?”
“Nếu anh đang dạy dỗ cậu ta, lẽ nào sau khi đánh cậu ta xong sẽ có một trái tim nhân hậu mà tống cậu ta vào bệnh viện à.” Hoắc Anh Tuấn nghe xong cũng có chút giận: “Không chừng là bị người của nhà họ Sở mang đi rồi, bản lĩnh Sở Minh Khôi, ngay cả Hoắc Thị chúng tôi còn có thể lật đổ, có cái gì mà nhà họ Sở không làm được nữa.”
“Không, nhà họ Sở không có cứu Hoắc Phong Lang.” Khương Tuyết Nhu càng nghĩ càng lo lắng: “Tôi có nghe người ta nói, ngày hôm nay Sở Minh Khôi đều ở công ty, chưa từng rời đi, bên nhà họ Sở cũng không có động tĩnh gì.”
Hoắc Anh Tuấn vừa nghe xong thì trái tim cũng nặng xuống.
Dù sao Hoắc Phong Lang và anh cũng có quan hệ huyết thống với nhau, anh hận Hoắc Phong Lang nhưng không tới mức dồn anh ta vào chỗ chết.
“Hoắc Anh Tuấn, anh có từng nghĩ người nhà họ Hoắc các anh làm nhiều người mất lòng không, cả người Hoắc Phong Lang bị đánh chỗ nào cũng có vết thương, hoàn toàn không có khả năng tự vệ còn bị ném tới một chỗ vắng vẻ, không sợ Hoắc Phong Lang bị giết sao. Còn nữa, không chừng có người biết Hoắc Phong Lang là con trai của Sở Minh Khôi nên muốn bắt cóc cậu ta.”
Khương Tuyết Nhu tức giận nói xong cũng cúp điện thoại.
Hoắc Anh Tuấn sững người.
Lúc trước anh không có nghĩ nhiều, nhưng sau khi nghe Khương Tuyết Nhu nói vậy, cũng không phải là không thể xảy ra.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Chiến Thành bảo rằng mau chóng đến: “Lập tức tìm xem Hoắc Phong Lang đang ở chỗ nào, có bên nhà họ Sở hay không?”
Chiến Thành sửng sốt: “Cậu cả, buổi sáng không phải cậu bảo tôi vứt cậu ta ra bên ngoài hay sao, tại sao muốn tôi tìm lại cậu ta?”
“Cậu ta có khả năng mất tích rồi.”