Mục lục
Dụ Dỗ Đại Luật Sư - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1970

Thương Mỗ thấy cô không nói nữa, vội nói: “Mà lại cũng là trách tôi, sau khi tôi đến Thanh Đồng cũng không điều tra rõ ràng sự việc, để người nhà tin vào thân phận của cô ta. Sau này khi trở về đến Thanh Đồng thì mẹ tôi lúc đầu đã nhanh khôi phục trí nhớ rồi. Đại khái là lúc bắt đầu nhớ lại được thì Khương Kiều Nhân đã hạ độc làm cho bà ấy thay đổi tính tình, thường xuyên cãi nhau với cha tôi và tôi khi ở nhà. Nếu chúng tôi sớm phát giác được thì tốt rồi, chỉ là mọi người đều tưởng Khương Kiều Nhân là con gái ruột của bà ấy, ai biết cô ta sẽ hại mẹ tôi.”

“Nếu mẹ tôi không bị ảnh hưởng bởi những thứ thuốc đó, bà ấy đã không trở nên như thế này, sau này khi bà ấy bị bệnh, bà ấy tưởng rằng em đã giết con gái ruột của bà ấy, liền giống như người bị điên. Người khác nói cái gì thì liền tin cái đó, bà ấy không ngờ tới là anh trai và chị dâu của mình lại là người xấu đến mức như vậy.”

“Vậy ý của anh là, bà ấy vô tội, bà ấy bị ảnh hưởng bởi thuốc, tôi nên tha thứ cho bà ấy sao?”

Khương Tuyết Nhu thình lình đột ngột lên tiếng.

Thương Mỗ sững người, há to miệng, hồi lâu bất đắc dĩ nói: “Sau khi biết chị là con gái ruột của mình, bà ấy thật sự rất áy náy và hối hận. Hôm qua nhìn thấy Lãnh Lãnh, muốn nhận thằng bé nhưng bà ấy biết chị hận bà, nên không dám mở miệng.”

“Thương Mỗ, có một số chuyện không thể coi như chưa xảy ra chỉ vì ảnh hưởng của một loại thuốc. Lúc đầu bà ấy gọi tôi là một con tiện nhân khi đang ở trong nhà hàng, không có quan hệ gì, tôi đã mất đi kỳ vọng vào người mẹ này rồi. Tôi không thể nào tha thứ cho bà ấy khi đã dung túng để cho Khương Kiều Nhân ra tay với Tiểu Khê.Tôi và bà ấy không thể khôi phục mối quan hệ mẹ con….”

“Phanh.”

Đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống đất.

Khương Tuyết Nhu ngơ ngác một hồi, sau khi cảm thấy trong phòng vắng lặng lạ thường, cô quay đầu lại, nhìn thấy Khương Tụng và Thương Dục Thiên đã đứng ở cửa một lúc, trên chân Khương Tụng có rớt một bịch thuốc.

Bà buồn bã nhìn cô, đáy mắt tự trách bản thân cùng với sự chua xót, sắc mặt càng thêm trắng bệch như không có máu.

Khương Tuyết Nhu mím môi mỏng.

Thật ra, cô đã lâu không gặp Khương Tụng, lúc ở trong nhà hàng với Thương Dục Thiên là lần đầu tiên cô gặp bà ấy, Khương Tụng lúc đó xinh đẹp làm sao, mới trở về Nguyệt Hàn được hai tháng, mà bà ấy đã bị tra tấn, gầy gò, tiều tụy đi rất nhiều.

Cô một đời không tốt, Khương Tuyết Nhu đều biết.

Nhưng những tổn thương trong trái tim cô sẽ không bao giờ xóa bỏ được.

“Mẹ.”  Thương Mỗ kinh hãi, không ngờ cha mẹ lại đến đột ngột.

Không biết vừa rồi mẹ có nghe được gì không, bệnh tình sẽ không bị kích thích trở lại.

“Mỗ, mẹ không sao.”

Khương Tụng lắc đầu, tim bà đau nhói, bà sắp ngất đi, bà mất bình tĩnh mà muốn đập phá đồ đạc, nhưng bà nhận ra tình trạng của mình không thể để thuốc chi phối mình nữa, bà sai một lần không thể sai thêm lần nữa.

Bà nghiêm túc nhìn Khương Tuyết Nhu.

Là một người mẹ, lần đầu tiên bà nhìn con gái mình nghiêm túc như vậy.

Cô ấy thực sự giống mình khi còn trẻ, duyên dáng và quyến rũ.

Tại sao ngay từ đầu bà đã mù quáng và hồ đồ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK