Chương 629: Nói đúng là đụng
Buổi trưa, lúc cổ ở phòng ăn dùng cơm thì nhận được điện thoại của Hoắc Anh Tuấn gọi tới, thanh âm của đối phương đầy kiêu ngạo: “Cầu xin tôi đi, chỉ cần có đồng ý ly dị, chuyện công ty xây dựng tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
“Không cần, tôi tự có biện pháp.” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt cự tuyệt.
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt: “Biện pháp của cô chính là hẹn gặp tổng giám đốc công ty xây dựng, nhưng sau đó đối phương cũng không thèm nghe điện thoại của cô?”
Khương Tuyết Nhu cũng cười cười, “Vì để ly dị, anh cũng là hao tổn tâm huyết quá, những công ty xây dựng kia chắc là đều được anh đổ thêm dầu vào lửa đằng sau lưng phải không?”
“Tất cả chuyện này đều là lỗi do cô, cô phải tự mình gánh”
Hoắc Anh Tuấn cất giọng căm ghét: “Nếu không phải cố đe dọa Nhạc Hạ Thu, còn mộng tưởng hảo huyền, tôi cũng sẽ không ra hạ sách này, tôi khuyên cô nên sớm suy nghĩ ký tên, tôi có thể cùng em từ từ chơi”
“Nghe giọng điệu này của anh chắc rằng bông sen trắng của anh tố cáo không ít nha”
Khương Tuyết Nhu dửng dưng nói: “Thích chơi, vậy anh cứ từ từ mà chơi.”
Cô giọng điệu hời hợt, bên kia Hoắc Anh Tuấn tức giận đến mức thiếu chút nữa đập điện thoại di động. Được, mạnh miệng, bây giờ cứ đắc ý đi, ba ngày sau đến hạn, xem cô có hối hận không.
Bốn rưỡi chiều.
Lúc Khương Tuyết Nhu đi thang máy xuống lầu, liền thấy giám đốc bộ phận thị trường vây quanh Nhạc Hạ Thu a dua nịnh nọt.
Lúc cô đi tới, Nhạc Hạ Thu vội nói: “Khương Tuyết Nhu, cô đừng hiểu lầm, tôi cùng giám đốc Hà chẳng qua là trò chuyện về chuyện làm ăn”.
Giám đốc Hà nhướng mày nói, “Cô Nhạc, cô không cần giải thích, chúng tôi chẳng qua là cùng tổng giám đốc Nhạc trò chuyện mà thôi, vả lại, hôm nay có lẽ là ngày chủ tịch Khương đảm nhiệm vị trí thành viên ban giám đốc ngày cuối cùng.” Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt quét ánh mắt về phía giám đốc Hà.
Vẻ ngạo mạn đột nhiên biến mất, rất nhanh giám đốc Hà thấy bất an, rồi lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, không phải chỉ là ra vẻ hay sao, ai mà không biết chứ.
“Khương Tuyết Nhu, các cô ấy chẳng qua là cùng tôi trò chuyện mà thôi, cô không cần phải đem hận thù đối với tôi mà dính líu đến các cô ấy” Nhạc Hạ Thu chắn trước hai tên quản lý, lời kia gián tiếp muốn nói nếu cô đuổi họ đi chính là dùng việc công để báo thù riêng.
“Cô còn tới đây làm gì?”
Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói: “Cô một ngày không đứng trước mặt tôi mà diễn thì không thoải mái đúng không?”
“Tôi… Tôi không có.” Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên tỏ vẻ uất ức muốn khóc: “Lần trước lúc bàn giao công việc, có văn kiện chưa đưa cho giám đốc Hà, tôi tới giao cho cô ấy thôi.”
“Giám đốc Hà, cầm văn kiện xong rồi thì đi làm việc đi, bây giờ là giờ làm việc, muốn nói chuyện phiếm sau khi tan việc các cô muốn nói cứ nói.”
Khương Tuyết Nhu lười để ý bọn họ, đi vòng muốn đi, không ngờ Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên có ý ngã về phía cô. Bả vai cô trong nháy mắt đụng vào vai Nhạc Hạ Thu, cô ta lập tức lui về phía sau hai bước, té lăn trên đất.
“Hạ Thu.”
Một bóng dáng cao lớn nhanh chóng tiến lại ôm lấy Nhạc Hạ Thu Thấy một màn này, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên hiểu ra mọi sự. Nói đến đụng vào nhau là đụng… Con mẹ nó thật là chán ghét. “Anh Tuấn, sao anh lại tới?” Nhạc Hạ Thu vội vàng nói, “Anh đừng hiểu lầm, Tuyết Nhu không phải cố ý”
“Em đừng nói thay cho cô ta nữa, anh đều thấy được, cô ta cố ý đụng em.” Hoắc Anh Tuấn ánh mắt lạnh lùng nổi giận hướng về phía Khương Tuyết Nhu: “Ba năm qua, cô một chút cũng không thay đổi, vẫn rất ác độc, lập tức nói xin lỗi Hạ Thu.”
Khương Tuyết Nhu: “…” Không phải, ba năm trước cô vẫn luôn là bị bọn họ bắt nạt cơ mà, làm sao lại trở thành ác độc. Cô hoàn toàn không nói lên lời.
Chẳng qua chuyện như này cô cũng đã trải qua nhiều, cũng không có cảm thấy nổi giận nữa.