Lâm Minh nhướng chân mày, hắn biết, khí linh Thánh Khí Các đã phong ấn đan điền của mình, cắt đứt liên hệ giữablinh hồn của mình với đan điền, với chân nguyên trong linh thể.
Điều này làm cho hắn thầm kinh hãi, cũng không biết khí linh là tu vi gì, mà lại chỉ một cái phất tay có thể làm được điểm này. Hơn nữa dường như nó tinh thông các loại trận pháp, không nói gì khác, chỉ cần 9999 kiện Thánh khí của chủ thể Thánh Khí Các kia tạo thành đại trận huyền diệu đã làm cho Lâm Minh âm thầm líu lưỡi. Tuy rằng hắn có thể phát hiện một tia thần diệu của đại thần này, nhưng muốn phá giải nó tuyệt đối không có khả năng.
“Không thể vận dụng chân nguyên, nhưng lực lượng thân thể của ta vẫn còn, chẳng lẽ trận khảo hạch này là muốn khảo nghiệm Luyện Thể Thuật của ta hay sao?” Lâm Minh có chút nghi hoặc trong lòng. Phượng tộc thượng cổ không tu Luyện Thể Thuật. Nói chính xác, toàn bộ vô số môn phái, dòng họ ở Thần Vực, tu luyện Luyện Thể Thuật cũng rất hiếm, gần như tuyệt tích, cũng giống như hệ thống tụ nguyên, Luyện Thể Thuật có rất nhiều khuyết điểm, muốn tu luyện Luyện Thể Thuật cần tiêu hao rất nhiều tài nguyên, hơn nữa càng về sau, càng khó tu thành.
Không thể nghi ngờ, pháp thể song tu phải cường đại hơn nhiều so với chỉ tu hệ thống tụ nguyên, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải cam đoan tu vi của Luyện Thể Thuật luôn luôn cân bằng với hệ thống tụ nguyên, nếu bị vượt ra thì chính là làm việc vô ích.
Mà chỉ tu một hệ thống tụ nguyên, nếu thật có thể luyện đến mức tận cùng, uy lực đồng dạng không thể đánh giá. Cứ lấy Hỗn Nguyên Thiên Tôn ra ví dụ, chỉ dựa vào hệ thống tụ nguyên đã có thể tung hoành Thần Vực, vậy nếu là pháp thể song tu, có thể đạt tới Thiên Tôn hay không còn là một vấn đề rất lớn! Chúng sinh Thần Vực vô số kể, có thể có mấy người đạt tới Thiên Tôn?
Dưới tình huống như vậy, Lâm Minh hoàn toàn không có dự đoán được Điện Linh của Thánh Khí Các này lại khảo nghiệm Luyện Thể Thuật của hắn. Mà lúc này, ở trước mặt Lâm Minh, xuất hiện một đám thần ngưu toàn thân phủ lân giáp màu đỏ. Những con thần ngưu này, mỗi một con đều cao tới hai trượng, lớn hơn mười mấy lần so với con trâu bình thường, dù tính đây là hình thể con trâu bình thường, thể trọng cũng có hơn vạn cân, mà những con thần ngưu màu đỏ này, chỉ là lân giáp thật dày phủ trên thân thể nó đã nặng hơn gấp mười so với trâu bình thường.
Một đám thần ngưu màu đỏ vừa xuất hiện, liền điên cuồng phóng tới phía Lâm Minh.
Lâm Minh cầm trong tay Đại Hoang Huyết Kích, bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn những con Xích Giáp Thần Ngưu này chạy như điên tới. Hiện tại chân nguyên trong cơ thể hắn bị phong tỏa, vẻn vẹn chỉ bằng vào lực lượng thân thể chiến đấu, đây còn là lần đầu tiên Lâm Minh gặp phải!
“Rống!”
Xích Giáp Thần Ngưu phát ra tiếng gào khủng bố, tiếng kêu cũng không giống như của trâu nhà bình thường, mà như là mãnh hổ. Ước chừng mấy trăm con thần ngưu, cùng nhau xung phong phóng tới, khí thế xông lên tận trời, mặt đất đều rung chuyển. Những con thần ngưu tuy rằng chỉ là trận pháp mô phỏng ra, nhưng giống nhau như đúc với cảnh tượng thật.
Từ lúc Lâm Minh trưởng thành đến nay, không biết hắn đã trải qua bao nhiêu trường chém giết, kinh nghiệm chiến đấu đã phi thường phong phú: mắt thấy con Xích Giáp Thần Ngưu thứ nhất vọt tới, hắn xem chuẩn một đầu thần ngưu xông vào trước nhất kia, cũng không có ý định lùi bước, ngược lại đột nhiên tiến lên trước một bước, tứ môn độn giáp đều mở ra, đập thật mạnh Đại Hoang Huyết Kích 80 vạn cân trong tay xuống, giống như núi sông đổ ập xuống!
“Ầm!”
Một con thần ngưu thân cao hai trượng, thể trọng mười mấy vạn cân, tiến lên với tốc độ khủng bố không ngờ lại bị Lâm Minh đập một kích thành đống thịt vụn!
Từ sau khi Lâm Minh nhận được bảo tàng của Kỳ Tích Thần Điện, hắn đã không thiếu thốn dược liệu, mấy năm nay đồng thời với hắn tu luyện hệ thống tụ nguyên, cũng không có quên luyện thể. Giữa Bát Môn Độn Giáp môn thứ tư và môn thứ 5 trong đó có một khoảng cách rào chắn của lực lượng, sau tứ môn muốn mở ra tiếp độ khó cũng tăng vọt một cấp bậc. Từ sau khi Lâm Minh chiến thắng Dương Vân, luôn luôn tích tụ lực lượng là làm chuẩn bị để mở ra môn thứ 5 của Bát Môn Độn Giáp. Tuy rằng thủy chung chưa thể đột phá, nhưng lực lượng của hắn đã từ hơn 200 vạn cân trưởng thành đến gần trình độ 300 vạn cân.
Lực lượng to lớn như thế, vung thanh Đại Hoang Huyết Kích 80 vạn cân nện xuống, lực phá hoại đó có thể nghĩ mà biết!
Lâm Minh mắt lộ ra tia sáng khát máu, chỉ dựa vào lực lượng cơ thể đập chết một con thần ngưu nặng 10 vạn cân, cũng đã kích phát lên dã tính trong cơ thể hắn, thiêu đốt chiến ý của hắn.
Bằng vào lực lượng cơ thể chiến đấu, cùng với mượn dùng chân nguyên chiến đấu, hoàn toàn không phải chung một khái niệm.
- Con thứ hai!
Lâm Minh quát lên một tiếng lớn, đâm mũi kích ngay bụng con thần ngưu thứ hai, chân phải đột nhiên bước về phía sau một bước, trực tiếp đạp cho mặt đất cứng rắn nứt ra, rồi hắn dùng sức hất hai tay từ thắt lưng hướng về phía trước, trong nháy mắt lực lượng 300 vạn cân bùng nổ.
Một con man ngưu nặng 10 vạn cân, lại trực tiếp bị Lâm Minh hất bay đi.
- Con thứ ba!
Lâm Minh hoàn toàn đắm chìm ở trong chiến đấu hăng máu, Đại Hoang Huyết Kích trong tay bay múa, sức nặng 80 vạn cân, phối hợp với lực lượng 300 vạn cân của Lâm Minh, nện trên thân con thần ngưu nào, con thần ngưu đó liền vỡ nát tan tành!
Thân kích của Đại Hoang Huyết Kích vốn cũng không có tính co dãn, trong lúc Lâm Minh không ngừng đánh chết thần ngưu, lực phản chấn của thân kích cũng cực kỳ khủng bố, nhưng toàn bộ cũng bị Lâm Minh dốc hết sức chịu đựng.
Nếu là võ giả bình thường, bất cứ lúc nào cũng chịu đựng lực phản chấn khủng bố như vậy, đã sớm thoát lực thậm chí bị chấn thương rồi. Thế nhưng Lâm Minh bằng vào lực khôi phục của Hưu Môn, vẫn mạnh mẽ kiên trí. Tuy rằng hắn cũng bị chấn cho khí huyết cuồn cuộn, nhưng đồng thời, hắn cũng vì cảm nhận được lực phản chấn lớn này mà càng thêm nhiệt huyết sôi trào.
82, 83, 84...
Lâm Minh một đường chém giết, máu tươi vẩy bắn ra, toàn thân hắn đều bị máu tươi nhiễm đỏ, thành một người máu. Khắp nơi đều có thi thể Xích Giáp Thần Ngưu, dưới chân máu lẫn thịt lầy lội, mỗi lần đạp chân xuống đều lưu lại một dấu chân thật sâu.
191! 192!
Lâm Minh chém giết đến cuối cùng, thân thể gần như trở thành theo bản năng, không cần suy nghĩ, chỉ cần một con Xích Giáp Thần Ngưu vọt tới, hắn có thể trong nháy mắt làm ra phản ứng, đánh chết!
Khí linh Thánh Khí Các ở phía sau nhìn hết thảy một màn này, chậc chậc khen ngợi. Nó không nghĩ tới, Lâm Minh thành tựu ở mặt Luyện Thể Thuật đã đạt tới trình độ bực này. Luyện Thể Thuật của hắn không có mảy may bị hệ thống tụ nguyên vượt qua. Hơn nữa thân thể đã trải qua Luyện Thể Thuật rèn luyện kết hợp với linh thể sau khi độ Mệnh Vẫn lại càng tăng thêm sức mạnh.
- Người này đã mở ra môn thứ tư Thương Môn của Bát Môn Độn Giáp, Thương Môn chủ quản công kích, sau khi mở ra Thương Môn, lực lượng thân thể của võ giả sẽ tiến vào một cái giếng phun trào, thẳng đến tăng lên tới trình độ gấp mười lần lực lượng căn nguyên. Người này muốn mở hết Bát Môn Độn Giáp hẳn cũng không thành vấn đề. Thế nhưng muốn bước vào Đạo Cung Cửu Tinh, lại quá khó khăn quá khó khăn!
- Đợt khảo hạch thứ hai này, cũng coi như hắn thông qua hoàn mỹ rồi!
Khí linh Thánh Khí Các thì thào tự nói. Đến bây giờ, nó đã khẳng định tiềm lực cùng thiên phú của Lâm Minh, tuyệt đối có tư cách nhận được Phượng Huyết Thương.
“Tuy rằng qua hai đợt khảo hạch này, đã khẳng định ngươi đạt được tư cách lấy Thánh khí cực phẩm. Tuy nhiên, ta còn muốn khảo nghiệm ngươi một lần cuối cùng: Khảo nghiệm ý chí võ đạo cùng ngộ tính của ngươi, coi như tặng ngươi một phần tạo hóa! Nếu đợt khảo hạch cuối cùng này, ngươi có thể làm ta vừa lòng, chẳng những ta cho ngươi Phượng Huyết Thương, còn có thể rót vào Phượng Huyết Thương một tia năng lượng cùng mảnh vỡ pháp tắc của tiền nhiệm Cung chủ của Phượng Minh Cung còn sót lại trong Thánh Khí Các, làm tăng đẳng cấp của nó vô hạn đến gần Thánh khí thông thiên...”
Khí linh Thánh Khí Các tính toán như vậy, Lâm Minh cũng không biết chút gì. Hắn còn đứng trên bình nguyên mờ mịt, cầm Đại Hoang Huyết Kích trong tay chém giết sinh tử.
Đúng lúc này, vô số Xích Giáp Thần Ngưu chen chúc lao xuống trên bình nguyên dường như đột nhiên nhận được triệu hoán nào đó, lập tức như sóng thủy triều rút đi; mà mấy trăm thi thể Xích Giáp Thần Ngưu ngổn ngang ở chung quanh Lâm Minh cũng biến mất, tính cả máu thịt lầy nhầy trên mặt đất cũng không thấy.
Lâm Minh hít sâu một hơi, hắn biết, mình đã thông qua đợt khảo hạch thứ hai.
Kế tiếp, có thể có đợt thứ ba hay không?
Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên mặt đất ở trước mặt hắn chấn động dữ dội, mặt đất nứt ra, theo tiếng nổ “ầm ầm”, một tấm bia đá cực lớn chậm rãi lồi lên!
- Hả, đây là?
Lâm Minh tập trung ánh mắt nhìn về phía tấm bia đá này, bia đá bề rộng tới một trượng, bề cao hai trượng, bề dày năm xích.
Mặt trước bia đá phủ kín rậm rạp Phù văn Hỏa Diễm, những Phù văn Hỏa Diễm này không giống nhau, từ dưới lên trên có xu thế dần dần thay đổi: Phù văn Hỏa Diễm phía dưới giống như từng ngọn lửa nhỏ bùng cháy lên; mà lên trên, Phù văn Hỏa Diễm ngưng hóa thành các loại văn lộ quỷ dị, giống như là dây mây bò lên đầy bia đá; tiếp tục lên trên những văn lộ này ngưng tụ thành một số đồ án trừu tượng, những đồ án này có số giống như con mắt, có số giống như quái thú, còn có số giống như là chủng tộc thượng cổ nào đó.
“Đá khắc Hỗn Độn?”
Lâm Minh chấn động trong lòng, ngay sau đó lắc lắc đầu! Thời điểm hắn ở Hoàng Thành viễn cổ, từng may mắn gặp được một khối đá khắc Hỗn Độn nhỏ, đá khắc Hỗn Độn là vũ trụ hình thành sơ khai, thiên nhiên hình thành vật tổ ở trong hỗn độn, là năng lượng căn nguyên của vũ trụ lưu lại văn lộ ở trên Hỗn Độn Thạch, cũng là vật chỉ thẳng tới căn nguyên đại đạo, nếu có thể tìm hiểu thấu đáo đá khắc Hỗn Độn, có thể hiểu được vận hành của năng lượng căn nguyên vũ trụ, thậm chí có thể trở thành người lĩnh ngộ pháp tắc cao thâm nhất của toàn bộ Thần Vực, phong vị Thiên Tôn.
Văn lộ trên Đá khắc Hỗn Độn cũng không có tinh xảo như vậy, ngược lại hơi thô ráp; những văn lộ đó đều là từ năng lượng tự nhiên hình thành, có sâu sắc có mờ nhạt, không giống như tấm bia đá trước mắt này, vô cùng tinh xảo mà phức tạp.
Nếu không đoán sai, khối khắc đá này là do một đại năng đỉnh cấp của Phượng tộc thượng cổ khắc ra, mà vị đại năng này rất có thể chính là vị tộc trưởng nào đó của Phượng tộc thượng cổ.
Hiện tại Lâm Minh cũng coi như biết rõ địa vị tộc trưởng của Phượng tộc thượng cổ rốt cuộc cao thâm tới mức nào: Phượng tiên tử ở trong đầu hắn xem ra đã là nhân vật cường đại đến không thể phỏng đoán, lại chỉ là một Phó cung chủ của Phượng Minh Cung, trên Phó cung chủ là Cung chủ, Cung chủ cũng chỉ là trưởng lão của Phượng tộc thượng cổ. Phượng tộc thượng cổ có 72 cung, như vậy ít nhất có 72 vị trưởng lão, tiếp lên trên mới là tộc trưởng!
Khắc đá của một nhân vật cấp tộc trưởng lưu lại, hơn nữa lớn hơn gấp 20 lần so với khắc đá trong Hoàng Thành viễn cổ, giá trị của nó có thể nghĩ mà biết.
“Quả nhiên đãi ngộ của Thần Vực là khác nhau, nhân vật cấp tộc trưởng muốn khắc một tấm bia đá chứa đựng pháp tắc của mình lĩnh ngộ tất nhiên phải hao phí vô số công lực cực khổ. Lúc ấy ở Hoàng Thành viễn cổ, chỉ có ba khối nhỏ, mỗi một khối lớn nhỏ không tới một xích vuông, thật không thể so sánh với tấm bia đá trân quý trong Thánh Khí Các này. Xem ra một cửa này, chính là khảo nghiệm ngộ tính của ta đây.”
Theo võ giả tăng cao cảnh giới, ngộ tính càng ngày càng trọng yếu, bởi vì điều này quan hệ đến lĩnh ngộ pháp tắc thiên đạo của võ giả. Lâm Minh đang nghĩ đến đây, đột nhiên cảm giác thân thể chấn động mạnh, từ trên bia đá phát ra một ý chí mênh mông khổng lồ, phủ chụp xuống đầu hắn!
Bị bao phủ trong ý chí võ đạo này, Lâm Minh lập tức cảm giác tinh thần chi hải nhận được áp lực thật lớn, mà chiến linh đoản thương ở trong tinh thần chi hải, lại bởi vì áp lực này mà phát ra từng tràng tiếng ngân hưng phấn.
“Đây là ý chí của tộc trưởng Phượng tộc thượng cổ di lưu trong tấm bia đá ư?” Lâm Minh lập tức ý thức được ý chí tràn ngập uy áp mênh mông này rốt cuộc là từ đâu tới...