Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Nhất đi tới phi thường cẩn thận, che giấu hết thảy khí tức của mình. Trong Long tộc thượng cổ, có một chi nhánh là Long Quy, lại xưng Bí Hý Bá Hạ, là một trong chín đứa con rồng sinh ra, đầu rồng thân rùa. Trên thân Long Nhất, có phần nhiều là huyết mạch của Thần thú Long Quy. Mà có được loại huyết mạch này thì có thể thi triển một loại Quy tức đại pháp, là một loại võ kỹ che giấu hành tung cực kỳ lợi hại. Cho dù là cường giả cảnh giới Thần Quân bình thường, cũng khó mà phát hiện tung tích của Long Nhất. Tu La Vương còn không đến cảnh giới Thần Quân, đương nhiên không thể phát hiện ra hắn. Đây cũng là chỗ Long Nhất cậy vào lớn nhất nên mới liều mạng tới cướp đoạt long cốt.

Ở trong hồ dung nham cuồn cuộn, Long Nhất ở trạng thái ẩn giấu khí tức giống như một con chuột nhẹ nhàng linh lợi, hắn làm cho chân nguyên hộ thể bên ngoài thân giảm xuống đến mức thấp nhất, đi tới không tạo ra mảy may thanh âm, càng không có dao động năng lượng, thậm chí ngay cả thời điểm ánh sáng đỏ của dung nham xẹt qua bên cạnh hắn đều vặn vẹo tự nhiên, giúp hắn ẩn giấu ở trong điểm mù của thị giác.

Quy tức đại pháp không hổ là công pháp ẩn nấp đệ nhất của Long tộc, cũng không kém bao nhiêu so với không gian Hồng Mông của Lâm Minh...

“Trước đó cảm nhận được dao động chân nguyên rất mạnh, hẳn là giao đấu rất kịch liệt, hiện tại đã chậm rãi ngừng lại, không biết tình huống như thế nào, tồn tại không biết kia khẳng định thực lực không bằng Tu La Vương, nếu không nó sẽ không che giấu chờ thời cơ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Phải nói thực lực của nó so với 36 đệ tử Long tộc thượng cổ chúng ta liên thủ còn muốn yếu hơn nhiều lắm, càng đừng nói so sánh với Tu La Vương! Tuy nhiên nó lại chạy trốn, sau khi chui lủi trong đất lại tiến vào hồ dung nham: điều này chứng tỏ trong lòng đất tất nhiên có lợi cho nó, phù hợp với pháp tắc của nó. Nếu như dùng thế trong sân nhà của mình, đối mặt với Tu La Vương bị trọng thương, tất nhiên nó có lực chiến một trận, nói không chừng có thể kết cục lưỡng bại câu thương, lúc đó cơ hội của ta đã tới rồi!”

Trong lòng Long Nhất hiện lên đủ các loại ý niệm, hắn phân tích ở một số phương diện coi như chuẩn xác, chỉ là dù hắn có phân tích như thế nào, cũng không có thể phân tích được trên đầu Lâm Minh.

Khẽ cắn môi, Long Nhất đành phải bất chấp nuốt vào viên Cửu Chuyển Đại Long Đan thứ ba. Loại Cửu Chuyển Đại Long Đan này là thần dược dùng để cứu mệnh, tuy nhiên đan dược dù có thần kỳ cũng không thể trong nháy mắt có tác dụng, mà phải qua một quá trình chậm rãi ngấm thuốc, nếu quá trình này bị cắt ngang, sẽ tạo thành dược lực trôi đi. Trước đó Long Nhất nuốt vào Cửu Chuyển Đại Long Đan, đều bởi vì bị thương lần thứ hai mà giảm đi hiệu quả.

“Ta đã khôi phục sáu thành thực lực, nếu thiêu đốt tiếp một phần tinh huyết, ta có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, khẳng định có lực chiến một trận! Tuy nhiên Tu La Vương này đã hấp thu cốt tủy thần cốt Thương Long, năng lực khôi phục sức khỏe không phải tầm thường, ta còn phải cẩn thận một chút mới tốt! Hả? Có người?”

Long Nhất kinh hãi trong lòng, lập tức tiến vào trạng thái quy tức, ẩn giấu hết thảy dao động khí tức của mình. Thời điểm này, hắn hoàn toàn không khác gì với một tảng đá trong dung nham.

Nhưng một màn hành động phản ứng quá kích động của Long Nhất, toàn bộ được Mộ Thiên Tuyết chiếu hình ảnh ra để Lâm Minh nhìn thấy rõ ràng. Lâm Minh cảm giác hình dạng của Long Nhất hiện tại có điểm giống như con chuột thật dè dặt thận trọng, quả thật trông rất buồn cười.

- Ngươi định giải quyết hắn như thế nào?

Mộ Thiên Tuyết hỏi, nàng dùng từ “giải quyết”, kỳ thật thời điểm nói ra những lời này, đã chứng tỏ thái độ của Mộ Thiên Tuyết: tuy rằng Mộ Thiên Tuyết ở mặt ngoài nhẹ nhàng khoan thai như tiên tử, nhưng nội tâm nàng rất sát phạt quả quyết.

Lâm Minh hơi trầm ngâm một chút: thời điểm này đối mặt với Long Nhất, đương nhiên hắn sẽ không nói cái gì lòng dạ đàn bà. Lúc trước nếu không phải có các đệ tử thị tộc khác lục tục đuổi tới, làm cho Long Nhất không tiện xử lý, thì hắn đã sớm ra tay diệt sát mình rồi. Hơn nữa người này quá gian xảo, mặt ngoài làm như một Đại sư huynh khoan dung nhân hậu, kì thực là kẻ tâm ngoan thủ lạt, to gan lớn mật, lại có dã tâm thật lớn. Vì để đạt được mục đích hắn không từ thủ đoạn! Người như thế vừa giống mãnh hổ vừa giống rắn độc, lưu tại thế giới chính là mầm tai họa, ngày sau nói không chừng sẽ tìm cơ hội cắn mình một miếng! Dù sao trước đây xung đột đã bị Long Nhất ghi nhớ! Người như hắn như thế, mới sẽ không tin tưởng người khác không thù dai, hơn phân nửa sẽ phòng ngừa chu đáo, tìm cơ hội đối phó với mình. Năm xưa có bài học của Âu Dương Bác Duyên vậy là đủ rồi.

Tổng hợp lại đủ loại, đương nhiên Lâm Minh không có mảy may ý định buông tha Long Nhất, chém cỏ phải trừ tận gốc.

Lâm Minh nói:

- Còn thỉnh Mộ cô nương ra tay đánh chết hắn. Tình trạng của ta hiện tại không còn một thành thực lực của thời điểm đỉnh phong, cho dù là Long Nhất đang tiêu hao thật lớn, ta cũng không phải đối thủ. Nếu ta đã phải chà đạp mặt đối phương, không bằng đạp cho hắn tan xương nát thịt!

- Được! Ta cũng có ý này!



Mộ Thiên Tuyết vung tay lên, phát ra một đoàn sáng đỏ bao bọc Lâm Minh, bay thẳng tới hướng Long Nhất.

...

“Hả? Bọn họ lại đây, phát hiện ta ư!? Không có khả năng!” Long Nhất chau mày, hắn có hoàn toàn tự tin với Quy tức đại pháp của mình, trừ phi có tu vi cảnh giới Thần Quân, nếu không không có khả năng phát hiện ra mình.

“Ồ... Không phải Tu La Vương! Dao động chân nguyên rất yếu, hai tên đều là Mệnh Vẫn tầng bảy? Mệnh Vẫn kỳ... là nhân loại! Chẳng lẽ là đệ tử của bốn đại thị tộc, bọn họ sao có thể xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ cũng là đến chờ trai cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi?”

Nghĩ tới đây, trong lòng Long Nhất vô cùng phẫn nộ: cũng dám lại đây cướp thức ăn trong miệng hổ, khiêu khích với mình! Long cốt Chí Tôn là hắn thế bắt buộc phải lấy, người mưu toan cướp đi, tương đương là muốn lấy mạng của Long Nhất.

“Các ngươi nếu là ba người Tiêu Bình, Khương Bạch, Phong Hạo, ta còn kiêng kỵ vài phần, sợ làm kinh động đến Tu La Vương ở trong kia. Nhưng chỉ là hai con chuột nho nhỏ Mệnh Vẫn tầng bảy, thì ta dứt khoát ở chỗ này giải quyết các ngươi, miễn cho các ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta.”

Nghĩ đến đây, trên mặt Long Nhất hiện lên vẻ dữ tợn, không lùi mà tiến tới, bay tới hướng Lâm Minh và Mộ Thiên Tuyết.

Rất nhanh hắn liền phát hiện hai người, một nam một nữ, mặc phục sức của Phượng tộc thượng cổ.

- Lâm Minh! Nhan Nguyệt Nhi! Không ngờ là hai người các ngươi!

Long Nhất cũng không có phát hiện vẻ khác thường của “Nhan Nguyệt Nhi”. Một là vì Mộ Thiên Tuyết hoàn toàn thích ứng với thân thể Nhan Nguyệt Nhi, nàng tản phát ra khí tức đã không có rõ ràng như trước đây; thứ hai Long Nhất từ trước đó đã nhìn thấy Lâm Minh kết bạn cùng đi với Nhan Nguyệt Nhi, hiện tại bọn họ một lần nữa xuất hiện ở nơi này, cho dù Long Nhất có liên tưởng phong phú đến mức nào, cũng không bao giờ nghĩ đến Nhan Nguyệt Nhi trước mắt đã không phải là Nhan Nguyệt Nhi chân chính.

Long Nhất cũng không còn ẩn giấu thân hình, chỉ che giấu khí tức, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Lâm Minh, Mộ Thiên Tuyết. Lúc này đối với Lâm Minh mà nói, rõ ràng mắt nhìn thấy thân hình Long Nhất, nhưng nếu dùng thần thức dò xét, thì lại là một vật trống không! Điều này làm cho hắn không thể không tán thưởng sự cao minh của thuật ẩn núp của Long tộc thượng cổ.

- Không nghĩ tới, ở trong này lại gặp các ngươi, các ngươi thật đúng là có bản lãnh, chẳng những sống sót ở trong loạn quân, mà còn có đảm lượng truy đuổi tới đây!

Long Nhất đảo ánh mắt nhìn lướt qua lại trên thân Lâm Minh và Nhan Nguyệt Nhi, đánh giá một hồi, lộ ra vẻ cười tà dị nghiền ngẫm. Trước đó luôn luôn bị Tu La Vương nghiền ép, rốt cục hắn cũng muốn thể hội một chút cảm giác nghiền ép người khác:

- Hắc hắc... Nếu đã đến đây thì không cần đi nữa! Nhan Nguyệt Nhi! Ta thật sự phải cảm ơn ngươi! Nếu cố ý đưa tới cho ta nguyên âm của huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ, ta xin vui lòng nhận cho! Từ xưa long phượng hòa hợp, thải bổ ngươi, đối với ta có chỗ tốt thật lớn!

Kỳ thật bản thân Long Nhất cũng là huyết mạch Long tộc hoàn mỹ, tuy nhiên hắn đã sớm mất nguyên dương, mặc dù giao hợp với nữ nhân không có huyết mạch Long tộc, phóng ra huyết mạch lực cũng không nhiều, huống chi Long Nhất là một phương “cường thế” khóa lấy tinh dương bản thân, sử dụng thải bổ thuật tham lam hấp thu nguyên âm của đối phương... đương nhiên nhận được ưu đãi hơn xa so với một chút máu Rồng mất đi.

Nghe xong Long Nhất nói, Lâm Minh nhìn Long Nhất với ánh mắt như đang nhìn một người chết. Tuy rằng hắn nói là nhằm vào Nhan Nguyệt Nhi, nhưng hiện tại Mộ Thiên Tuyết chiếm cứ thân thể Nhan Nguyệt Nhi, chẳng khác nào hắn đang nói lời dâm loạn Mộ Thiên Tuyết, cái này không phải là tự tìm chết sao!



“Thật đúng là tự làm bậy, không thể sống!” Lâm Minh thầm nói trong lòng. Mà lúc này, Long Nhất đã ra tay.

- Tiễn các ngươi lên đường!

Long Nhất khẽ quát một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng. Ở phía sau hắn xuất hiện hư ảnh một con Long Quy, con Long Quy này tứ chi tráng kiện, mai rùa trên lưng đeo một bia đá vuông, làm cho người ta một loại cảm giác vô cùng dày nặng, dường như có thể chịu tải cả một tinh tú.

Mà ở phía trước con Long Quy này, còn có một con Ngũ Trảo Kim Long, toàn thân ánh vàng chói mắt, người ta nhìn vào nó mắt như mù!

Long Nhất rõ ràng là có huyết mạch hỗn hợp, trong cơ thể đồng thời có được song trọng huyết mạch lực của Long Quy và Ngũ Trảo Kim Long. Đây cũng là một phần nguyên nhân võ giả Long tộc rất cường đại, bởi vì tộc đàn Long tộc là thân thể khổng lồ, huyết mạch trong cơ thể bọn họ quá nhiều, nên dẫn tới lực lượng và ưu thế.

Long Nhất đánh tới một quyền, dung nham cuồn cuộn mãnh liệt, mà lúc này trong đôi mắt đẹp của Mộ Thiên Tuyết, chỉ hiện lên một tia hàn quang lạnh như băng.

- Phá!

Nhẹ nhàng phun ra một chữ này, thanh âm của Mộ Thiên Tuyết lại khôi phục cái loại cảm giác lạnh lùng như băng giá, đúng như đại đạo vô tình kia!

Một đạo âm ba này chứa đựng lực lượng ý chí của Mộ Thiên Tuyết, va chạm thật mạnh trên quyền mang của Long Nhất... không có bất kỳ thanh âm gì, quyền phong của Long Nhất dường như bị hắc động cắn nuốt, quyền mang vỡ nát, biến mất hầu như không còn!


- Hả?


Trên mặt Long Nhất hiện lên vẻ kinh ngạc:


- Như thế nào...


Trong nháy mắt hắn có cảm giác như mình đang nằm mộng, loại khí tức này, loại cảm giác này, cũng không phải Nhan Nguyệt Nhi chỉ là Mệnh Vẫn tầng bảy có thể có được!


Nhanh như một tia chớp, Long Nhất đã không kịp nghĩ tiếp những thứ này, hắn chỉ thấy Nhan Nguyệt Nhi điểm một ngón tay tới hắn, một ngón tay đó tốc độ cũng không mau, nhưng ẩn chứa pháp tắc thời gian huyền diệu, ở trong một ngón tay đó, thời gian nhanh chóng trôi qua, khiến Long Nhất không thể né tránh.


Nhan Nguyệt Nhi dùng vẫn như cũ chỉ là chân nguyên của Mệnh Vẫn tầng bảy, nhưng ở dưới ngưng tụ của chiến linh cường đại khó có thể tưởng tượng, lực sát thương của những chân nguyên này cũng không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần.


Vầng sáng xinh đẹp sáng lạn như vậy, nhưng Long Nhất ở trong đó lại cảm nhận được một khí tức tử vong nồng đậm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK