Giờ khắc này, Lan Vân Nguyệt có cảm giác nói không ra lời, nàng biết, Lâm Minh có thê qua cửa ải, qua kiểm tra ảo cảnh này, cũng chỉ còn lại một khảo hạch cuối cùng.
Cửa ải cuối cùng của ảo cảnh, Lâm Minh cũng không hề rời Địa ngục, hắn vẫn cứ ngâm mình ở trong ao máu, mà Huyết Trì đột nhiên trở nên nóng lên.
Nhiệt độ đột nhiên thăng!
Máu tươi sôi trào, từng cái từng cái bọt khí từ đáy ao lăn lộn tới, nghiền nát nổ tung, tựa hồ Huyết Trì đã biến thành dung nham cuồn cuộn.
Một khắc kia Lâm Minh rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị huyết dịch sôi sùng sục ngâm.
Tuy biết rõ là ảo tượng, thế nhưng loại đau đớn này cực kỳ chân thực, khiến người ta hầu như muốn sinh ra ý niệm không bằng chết đi.
Bốn cửa đầu đều là ảo tượng, không nghĩ tới đệ ngũ quan là cảm giác đau chân chính.
Lâm Minh cắn chặt răng, liều mạng kiên trì.
Lúc trước Thiết Tuyến Thảo khổ mình cũng chống được, bị linh hồn vô chủ thôn phệ, linh hồn đau nhức, mình cũng tiếp tục chống đỡ, chút nóng bức ấy không tính là gì!
Lâm Minh nghĩ như vậy, Huyết Trì đột nhiên dấy lên đại hỏa, ngọn lửa màu đen, cháy hừng hực!
Hỏa diễm đập tới Lâm Minh, Lâm Minh có thể rõ ràng cảm giác được từng đợt sóng nhiệt bức người.
Mắt thấy hỏa diễm vọt tới, loại lực trùng kích này, người bình thường e là trong nháy mắt sợ vỡ mật.
Lâm Minh đột nhiên quát lên một tiếng lớn.
Võ đạo chi tâm của ta đó là thiêu thân lao đầu vào lửa, bị vạn hỏa đốt người thì đã làm sao?
Cầu cũng không được!
Ầm!
Hỏa diễm cắn nuốt Lâm Minh, sau một khắc, tất cả hóa thành hư vô, Lâm Minh đứng lên, ngắm nhìn bốn phía.
Hắn dĩ nhiên trở lại trên ngọc đài kia, các thiếu nam thiếu nữ xung quanh, hoặc nhe răng trợn mắt, hoặc mặt không có chút máu.
Nhìn thấy Lâm Minh đột nhiên mở mắt đứng lên, trong lòng Mộc Dịch bỗng nhiên cả kinh, hắn nhìn lư hương một chút, cây hương kia vẫn còn dư lại một đoạn ngắn!
Ghi chép của Lăng Sâm, bị phá rồi!
Tần Hạnh Hiên cũng cực kỳ giật mình, lúc trước nàng cũng đã trải qua ảo cảnh ngũ quan này, biết rõ lợi hại trong đó.
Tuy thiên phú nàng đạt đến lục phẩm, là khoáng cổ tuyệt kim của Thiên Vận quốc, thế nhưng thiên phú đối với xông ảo cảnh không có trợ giúp quá lớn.
Tần Hạnh Hiên dùng gần nửa canh giờ, Lâm Minh không tới một nén nhang liền tỉnh lại, chuyện này thực sự khiến người ta không thể tin tưởng.
- Ghê gớm! Ghê gớm! Võ đạo chi tâm của thiếu niên này là cuộc đời ta ít thấy, đúng rồi, thành tích cửa thứ nhất của hắn ra sao?
Một lão giả hỏi nữ tử phụ trách chủ trì.
- 2700 cân.
Lâm Minh đứng thứ nhất lần kiểm tra kia, nữ tử xinh đẹp đương nhiên nhớ rõ.
- Ồ?
Lão đầu thay đổi sắc mặt, hắn vội vàng hỏi:
- Mấy phẩm thiên phú?
Nghe lão đầu hỏi như thế, nữ tử xinh đẹp vẫn chưa trả lời, Mộc Dịch đã nói:
- Tam phẩm trung đẳng.
- Chỉ có tam phẩm?
Lão đầu kinh ngạc, chợt lắc đầu, than thở:
- Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Tam phẩm thiên phú cũng không kém, nhưng mà ở bên trong Thất Huyền Vũ Phủ thiên tài như mây này, lại không đủ xem.
Nhưng mà Mộc Dịch lại nói:
- Có đôi khi thiên phú cũng không nhất định là tất cả, ngươi chờ xem đi, Lâm Minh tất là rồng trong loài người.
Mộc Dịch khẳng định nói, lúc trước sau khi hắn biết thiên phú của Lâm Minh, cũng là cảm thấy kinh ngạc, hầu như cho là nghĩ sai rồi.
Bất quá ngẫm lại thành tựu Lâm Minh đã đạt được, đã là rất nhiều người suốt cả cuộc đời này cũng không cách nào đạt đến.
Nếu vị tiền bối kia lựa chọn Lâm Minh, vậy Lâm Minh nhất định có chỗ phi phàm!
Tuy Mộc Dịch nói khẳng định, thế nhưng trong lòng những người còn lại vẫn là khẽ lắc đầu.
Thiên phú đối với thành tựu tương lai của võ giả mà nói quá trọng yếu, thiên phú tam phẩm trung đẳng, mặc dù có lượng lớn tài lực chống đỡ, cũng nhiều nhất dừng lại ở Ngưng Mạch kỳ mà thôi.
Lâm Minh từ trên ngọc đài đứng dậy rời khỏi, Lan Vân Nguyệt xa xa nhìn Lâm Minh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Tuy rằng đã sớm biết Lâm Minh tâm chí kiên định, nhưng cũng không nghĩ tới Lâm Minh nhanh như vậy liền qua cửa ải.
Mà đồng thời nàng cũng biết, muốn cho Lâm Minh từ bỏ tập võ là không thể nào, tâm chí hắn kiên định đến cực hạn.
Lâm Minh rời khỏi ngọc đài, liền được nghênh tiếp đến phòng nghỉ ngơi, vẫn còn cửa ải cuối cùng… Linh Lung tháp.
Thất Bảo Linh Lung tháp, tương tự cho kiến trúc cao thủ của Thất Huyền cốc, tài liệu đều lấy bên ngoài Thiên Vận quốc, không biết là vật gì, toàn thân như lưu ly óng ánh long lanh.
Linh Lung tháp tổng cộng bảy tầng, mỗi một tầng đều có khắc trận pháp tinh vi, cũng là một ảo trận.
Bất quá ảo trận này không giống ảo trận trên ngọc đài, ảo trận ngọc đài chỉ là ảo giác, mà ảo trận của Linh Lung tháp này là huyễn sát trận.
Huyễn sát trận có thể dựa vào ảo cảnh giết người, người bị nhốt bên trong huyễn sát trận coi mình chết rồi, chính là thật đã chết rồi.
Đương nhiên, Linh Lung tháp chỉ là kiểm tra, sẽ không thật sự giết người, một khi thất bại sẽ tự động rời khỏi ảo trận.
Ở bên trong Linh Lung tháp, không thể dùng Bảo khí, bảo giáp, chỉ có thể sử dụng binh khí phổ thông, tất cả đều chỉ có thể nhìn bản lĩnh của mình.
Theo thời gian trôi đi, người ở lại trên ngọc đài càng ngày càng ít, từng đạo từng đạo hào quang loé lên, từng người thất bại bị truyền tống ra.
Nguyên lai tám chín trăm người đã bị đào thải đi sáu, bảy thành, trong đó thậm chí có một võ giả tầng ba bị đào thải.
Lúc bị truyền tống đi ra, võ giả Luyện thể tầng ba kia thần sắc cụt hứng, đây đã là lần thứ ba hắn tham gia kiểm tra Thất Huyền Vũ Phủ, không nghĩ tới vẫn là thất bại, hắn đã mười tám tuổi, lần này đối với hắn mà nói đã là một cơ hội cuối cùng.