Ở trong Thông Thiên tháp, tiếng hò hét quanh quẩn, giữa các chủng tộc rất dễ tạo thành đối lập, hơn nữa loài người còn là tử địch với Cự Ma, đối đầu với nhau trên Võ Đấu trường là chuyện quá bình thường, nhưng phần lớn tình huống đều là phía loài người thất bại.
Vì loài người ở Thiên Ma thành chẳng những là thực lực cá nhân yếu, số lượng tổng thể cũng kém xa Cự Ma tộc.
Loài người là chủng tộc số lượng đứng đầu Thánh Ma đại lục, nhưng dù sao trong loài người chỉ có một số ít đi sát đạo, hơn nữa tỷ lệ thiên tài cũng ít, cho nên cũng không có nhiều võ giả loài người tiến vào Cực Tinh thành.
Nhìn lại Cự Ma tộc, chẳng những trong tộc có nhiều thiên tài, cũng có nhiều võ giả đi sát đạo, tự nhiên có rất đông tuấn kiệt Cự Ma tộc trẻ tuổi tập hợp ở Cực Tinh thành.
Cứ thế, Nhân tộc trong Cực Tinh thành tự nhiên suy yếu lâu dài, không có địa vị.
Về phần Bán Thú nhân, chưa chắc tốt hơn loài người bao nhiêu, ngộ tính trời sinh ngu dốt, khiến bọn họ bất kể là tu luyện công pháp nào cũng đều làm nhiều công ít, cho nên bản thân Bán Thú nhân ít thiên tài, cũng không có nhiều theo sát đạo.
Có thể nói, mười hai chủ thành Thiên Ma bao gồm cả Cực Tinh thành là thiên hạ của Cự Ma tộc, ngoài Cự Ma tộc ra, Ải Nhân tộc còn chiếm một chỗ nhỏ nhoi. Còn Yêu Tinh tộc tuy rằng nhân số ít, nhưng dựa vào thực lực cá nhân mạnh mẽ nên không có ai dám chọc, có câu thà chọc Cự Ma chứ không đụng tới Yêu Tinh, Yêu Tinh chân chính hùng mạnh mới là hạng hung tàn ăn tươi nuốt sống.
- Thật là yếu mà.
Lúc này mấy Yêu Tinh tộc nữ tính ngồi trong phòng cười đùa, dường như ở Thông Thiên tháp tràn đầy giết chóc tanh máu này là một loại hưởng thụ.
Đối với chuyện này, võ giả Bán Thú nhân vẫn luôn xúc động nóng tính cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, Trát Nạp trên đài là tập đoàn đứng đầu trong tầng thứ nhất Thông Thiên tháp. Những Bán Thú nhân này tuy rằng ngộ tính thấp, nhưng không phải ngốc, biết lúc nào có thể ra tay, lúc nào không được, bằng không bọn họ đã không sống được tới giờ.
- Chúng ta đi.
Mấy võ giả loài người không chịu nổi áp lực này, muốn rời khỏi đây.
- Xì, đúng là vô dụng, chút áp lực đó mà cũng không chịu nổi, còn muốn đi sát đạo? Chạy về nhà đi!
Trát Nạp cười trào phúng.
Sắc mặt mấy võ giả loài người đỏ lên, tay xiết chặt, trong đó có một võ giả dáng nhỏ, tuổi cũng chỉ khoảng hai mươi, bị đối phương liên tục khiêu khích đã không nhịn được muốn ra tay.
- Đừng xúc động!
Một võ giả áo đen lớn tuổi hơn nắm võ giả nhỏ con kia đè xuống.
- Hắc, tiểu tử, có gan thì lên đây.
Trát Nạp lại khiêu khích.
Ngay lúc này, Lâm Minh bình tĩnh đứng lên, nói:
- Ta lên!
Thực lực tầng thứ nhất Thông Thiên tháp rất bình thường, Lâm Minh chỉ muốn sớm đi qua, không muốn dây dưa ở trong này. Thân mình nhoáng lên, Lâm Minh đã tới lôi đài.
Mấy võ giả loài người đang muốn chạy thấy được cuối cùng có người dám lên, trong lòng vui vẻ, nhưng nhìn rõ tu vi của Lâm Minh, liền ngẩn người, tâm tình hưng phấn cũng trầm xuống.
“Tiên Thiên sơ kỳ...”.
Tuy rằng nhìn ra được chân nguyên của Lâm Minh tinh thuần ngưng tụ, vượt xa võ giả Tiên Thiên sơ kỳ bình thường, nhưng cuối cùng tu vi vẫn quá thấp. Loài người cùng Cự Ma, ngang cấp thậm chí cao hơn một cảnh giới nhỏ còn không bằng được đối phương, huống chi tu vi của hắn còn thấp hơn đối phương.
- Đây...
Võ giả loài người sắc mặt khó coi, không biết phải nói gì, vốn Lâm Minh có tiền đồ rất sáng, nhưng bây giờ lại đi ra, hoàn toàn là chịu chết. Còn là chết không ý nghĩa, chỉ làm Cự Ma tộc cười nhạo mà thôi.
Quả nhiên, Cự Ma tộc, Ải Ma tộc trên thính phòng thấy được Lâm Minh nhảy lên lôi đài, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại cười to.
- Nhân tộc không người nữa? Lại cho một thằng nhóc đi lên?
- Ha ha, Tiên Thiên sơ kỳ đó, ta không nhìn lầm chứ! Còn chưa đủ nhét răng nữa!
- Ơ! Bé đẹp trai thật là tuấn tú mà! Chết quá đáng tiếc, qua chỗ tỷ tỷ nè, tỷ tỷ sẽ yêu thương ngươi.
Một nữ nhân Yêu Tinh tộc dáng người đầy đặn, dung mạo quyến rũ cười hì hì nói, ở Cực Tinh thành này, dù là võ giả loài người cũng quá nửa là hạng hung thần ác sát, rất ít có mặt mũi thanh tú.
Trên lôi đài, Lâm Minh coi như không nghe những lời này.
Trát Nạp vòng tay ôm ngực, hứng thú nhìn Lâm Minh.
- Hắc hắc, ở Cực Tinh thành thường xuyên gặp những tên ngu không biết lượng sức, nhưng còn chưa gặp qua kẻ ngu tới cỡ này, Tiên Thiên sơ kỳ đã muốn khiêu chiến ta? Ngươi lần đầu ra khỏi tông môn, còn tưởng võ giả nơi khác đều như đám heo trong tông môn của ngươi, tùy tiện cho ngươi chà đạp vượt cấp?
Lâm Minh có chút phiền liếc Trát Nạp, hỏi:
- Ngươi đến đây chiến đấu, hay là tới nói nhảm?
Nghe lời Lâm Minh nói, sắc mặt Trát Nạp sầm xuống, buông tay ra, mắt lóe sát khí nhìn Lâm Minh.
- Tiểu tử kiêu ngạo không biết sống chết! Xuống địa ngục đi!
Trát Nạp đột nhiên rút cây bùa lớn đeo sau lưng, một búa chém xuống Lâm Minh.
Uy thế một búa này cùng ma nguyên cuồn cuộn như hung thú thượng cổ rít gào phả vào mặt, Lâm Minh đứng tại chỗ, thoáng nghe được trong ma nguyên có vô số âm hồn rít gào.
Tay phải vuốt Tu Di giới, Tử Huyễn thương rời bao, trên mũi thương lóe qua lôi quang đỏ sẫm.
- Diệt Huyết Tà Lôi!
Ầm!
Lôi quang màu đỏ như con mãng xà màu đỏ phóng về phía Trát Nạp, lôi đình lực chuyên khắc ma vật quỷ tà, Diệt Huyết Tà Lôi va chạm vào mây đen ma nguyên liền như bàn là đỏ cắm vào băng tuyết, tiếng xèo xèo vang lên, ma vân nhanh chóng tan rã.
- Hả?
Trát Nạp vô cùng kinh ngạc, vốn hắn tưởng một chiêu có thể chém Lâm Minh làm hai, nhưng tuyệt đối không ngờ đối phương một chiêu áp chế ngược lại mình.
- Quỷ Ảnh Trảm!
Nhìn mãng xà đỏ xông tới, trong mắt Trát Nạp lóe lên hung tàn, một búa chém vào đầu mãng xà.
Bùm!
Hai tay Trát Nạp tê dại, người bắn ngược ra sau, khí huyết sôi trào, miễn cưỡng đánh lui Diệt Huyết Tà Lôi, trong lòng hắn lại kinh hãi cùng cực.
Tiểu tử này, sao mạnh đến thế?
Chiến đấu chớp nhoáng căn bản không cho phép Trát Nạp có cơ hội phân tâm, Lâm Minh bước ra lao vụt tới, vừa ra tay lại là Diệt Huyết Tà Lôi!
HẠphải ở Thông Thiên tháp rất lâu, ngày sau sẽ đối mặt với kẻ địch muôn hình vạn trạng, nếu bị người ta thăm dò chiêu thức, tự nhiên sẽ nguy hiểm hơn nhiều, cho nên hắn chỉ dùng lặp đi lặp lại Diệt Huyết Tà Lôi. Diệt Huyết Tà Lôi này vốn là sấm sét nghiêng về hướng tà ma, cực kỳ khát máu, gần giống công pháp ma đạo sát đạo, sử dụng ở đây vừa lúc thích hợp.
- Cút cho ta!
Trát Nạp rít gào, hai mắt đỏ rực, cầm chiến phủ cán dài chém về phía Lâm Minh.
Nhưng lúc này thân mình Lâm Minh run lên, phát huy thân pháp Kim Bằng Phá Hư, né tránh công kích như quỷ mị.
Ầm!
Ở đằng sau Lâm Minh, gạch đá xám đen nổ tung, bên dưới gạch đá lót một tầng huyền thiết dày mấy thước, bên trên còn có thêm trận pháp, bị một búa này chém xuống cùng lắm chỉ có một cái ngấn nhạt.
- Tiểu tử này, thật là khó chơi!
Công kích thất bại, Trát Nạp liên tục lách người, nhưng mãi vẫn không thoát khỏi trường thương của Lâm Minh.
Thương mang quét qua, Diệt Huyết Tà Lôi như giòi thấu xương đâm thẳng vào mặt Trát Nạp.
Trát Nạp hét lớn, một quyền đánh vào đầu mãng xà Diệt Huyết Tà Lôi, chỉ nghe một tiếng nổ vang, Diệt Huyết Tà Lôi nổ tung, còn cả người Trát Nạp tê cứng, nắm tay cháy đen.
- Chết!
Trường thương của Lâm Minh trầm xuống, đâm thẳng trái tim Trát Nạp, Ma Tinh của Ma tộc nằm ở trái tim!
- A a a!
Trát Nạp hai mắt đỏ rực, đối mặt cái chết uy hiếp, hắn bùng nổ một trăm hai mươi phần trăm thực lực, cắn chót lưỡi, dùng đau đớn làm mình thoát khỏi cảm giác tê dại, chộp thẳng vào Tử Huyễn thương muốn mạnh mẽ nắm nó lại.
Nhưng tay hắn vừa chạm vào Tử Huyễn thương, Thanh Thương chân nguyên bùng nổ, lực chấn động như thủy triều tràn vào tay Trát Nạp, trực tiếp đánh tan tác xương của hắn!
Phập!
Tử Huyễn thương không chút cản trở xuyên thủng trái tim của Trát Nạp, một thương xuyên tha, máu bắn ra từ sau lưng hắn!
Một thương đâm trúng yếu hại của Trát Nạp, Lâm Minh xuống tay không chút lưu tình, trường thương xoắn lại, trực tiếp xé Ma Tinh trong trái tim Trát Nạp thành mảnh vụn!
Thân thể Trát Nạp chấn động, mắt trừng lồi ra, tơ máu quấn trên nhãn cầu, không thể tin nổi nhìn Lâm Minh, hơi thở đã tắt.
Từ lúc khai chiến đến lúc Trát Nạp chết đi, chỉ mới có bốn năm hơi thở, rất nhiều Cự Ma Yêu Tinh ở đây còn vừa mới cười đùa nói chuyện, bây giờ hoàn toàn ngây người.
Trát Nạp chết rồi?
Ở tầng thứ nhất Thông Thiên tháp, thực lực Trát Nạp xếp hàng thứ nhất, vậy mà lại chết, lại chết trong tay võ giả loài người Tiên Thiên sơ kỳ...
Toàn bộ sân đấu lặng ngắt, những võ giả loài người trước đó còn tiếc hận cho Lâm Minh, nghĩ hắn chỉ lên chịu chết, miệng há to có thể nhét quả trứng gà, thanh niên mới hơn hai mươi tuổi này đã chiến thắng Trát Nạp?
Chênh lệch cùng cấp giữa võ giả loài người và Cự Ma tộc đã ăn sâu bén rễ trong lòng những người ở đây, dù bọn họ không muốn cũng phải thừa nhận.
Bọn họ trừng to mắt nhìn thi thể Trát Nạp vẫn treo trên thương của Lâm Minh, sau lưng không ngừng chảy máu...
Bùm!
Một đoàn sương máu tuôn ra từ trên người Trát Nạp, bay vào tay Lâm Minh, nhanh chóng ngưng tụ thành Huyết Ẩm chi ấn, tiếp theo biến mất.
Còn thi thể của Trát Nạp thì nhanh chóng khô quắt, tiếp theo bị ném đi như cái bao rách.
“Trát Nạp quả nhiên là người nổi bật trong đời Cự Ma trẻ tuổi, lực khí huyết vô cùng mạnh mẽ, dùng để ngưng tụ Huyết Ẩm chi ấn là quá thích hợp”.
Giết người hút máu, Lâm Minh mặt không đổi sắc, ánh mắt quét qua bên dưới.
- Còn có ai lên không?
- Tiểu tử này!
Sắc mặt các võ giả Cự Ma nhìn Lâm Minh đã thay đổi, chỉ cần bốn năm hơi thở đã giải quyết xong Trát Nạp, bây giờ không còn ai dám coi thường Lâm Minh nữa.
Nữ lang Yêu Tinh tộc lúc trước khiêu khích Lâm Minh, cũng thu lại nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của mình.
- Hắn tu luyện công pháp hút máu, có thể gọi là ma đạo trong ma đạo, sát đạo trong sát đạo. Nhìn tiểu tử này cả người vô hại, không ngờ tu luyện công pháp cỡ này! Thiếu chút bị bề ngoài của hắn lừa.
Nữ lang Yêu Tinh nghĩ lại mà sợ, nếu thật sự dụ dỗ Lâm Minh, mưu đồ thải bổ tinh nguyên của đối phương, chỉ sợ sẽ bị ăn đến nuốt hết cả xương.