Hiện tại xem ra chỉ không giới hạn vị trí mà thôi, nhưng mà muốn đi vào nguyên mộng vũ trụ, tất nhiên còn có hạn chế khác, cũng không phải tùy tùy tiện tiện ai cũng vào được.
Tiểu Cực Cung chỉ có thể đưa chín ngàn ba trăm người vào, như vậy đệ tử thế lực nhỏ càng ít hơn.
Giọng của Lâm Minh trầm xuống, nói ra:
- Tại hạ chỉ muốn biết rõ. Tiến vào nguyên mộng vũ trụ có hạn chế chủng tộc hay không?
- Không có thì như thế nào? Ngươi căn bản không có tư cách!
Dật Phàm cười lạnh nói.
- Cái kia... Giao tư cách của ngươi ra cho ta đi!
Lâm Minh nhìn qua Dật Phàm, nói ra từng chữ:
- Danh ngạch nếu là tông môn thi đấu quyết định, ta cũng là đệ tử tông môn, chiến thắng ngươi thì ta có tư cách.
- Ngươi! ! Muốn chết!
Nghe được Lâm Minh lời lẽ liều lĩnh như thế, Dật Phàm nổi giận.
BOANG...
Trường kiếm Dật Phàm ra khỏi vỏ, trực chỉ Lâm Minh!
- Nếu ngươi tìm chết, ta thành toàn cho ngươi!
Dật Phàm nói xong bay lên trời, ánh mắt của hắn tập trung vị trí đan điền của Lâm Minh.
Vốn bởi vì Lâm Minh bị thương, nội thế giới hỗn độn không chịu nổi, mà bây giờ Lâm Minh đã khỏi tổn thương, hắn cũng không có tận lực che dấu nội thế giới, khiến cho Dật Phàm nhìn ra tu vị của Lâm Minh.
- Cái gì? Mới vào Thánh Chủ kỳ? Thì ra ngươi là nhân loại Thánh Chủ kỳ?
Dật Phàm nói ra khiến đệ tử Tiểu Cực Cung chung quanh kinh hãi, bọn họ nhao nhao nhìn qua vị trí đan điền Lâm Minh, bọn họ cảm nhận được khí tức vũ trụ nhàn nhạt.
Nội thế giới hóa thành vũ trụ, đản sinh ra ngôi sao.
- Thánh Chủ sơ kỳ?
Trong mắt Ngọc Lạc bắn ra một tia kinh dị, thì ra nàng cứu Lâm Mục là võ giả Thánh Chủ sơ kỳ.
Tại Hồn giới, nhân loại Thánh Chủ kỳ cũng không thấy nhiều.
Nói như vậy, võ giả Nhân loại dưới vận mệnh và cơ duyên xảo hợp, hơn nữa thiên phú bản thân cực cao mới có thể miễn cưỡng đột phá Thánh Chủ kỳ, hơn nữa Thánh Chủ kỳ cũng là cực hạn của Nhân tộc, muốn tiến thêm một bước vào Giới Vương, ít có khả năng
- Hừ! Thánh Chủ kỳ thì như thế nào! Trách không được ngươi dám bay lên ngọn núi chính, ngươi cho rằng Thánh Chủ kỳ thì mạnh lắm sao? Tại Tiểu Cực Cung, Thánh Chủ kỳ không đáng kể chút nào! Huống chi ngươi còn là Thánh Chủ nhân loại, căn bản không lọt vào mắt ta.
Dật Phàm xem thường nhất là võ giả Nhân tộc, võ giả Nhân tộc tại Hồn giới xem như rất thảm, không phải đối thủ của võ giả Hồn tộc cùng giai. Thậm chí đối mặt với đối thủ Hồn Tộc yếu hơn một cấp đều chưa hẳn có thể thắng.
Huống chi Dật Phàm còn là người nổi bật trong đệ tử hạch tâm của Tiểu Cực Cung, tu vị Hồn Quân hậu kỳ đỉnh phong, chênh lệch Thánh Chủ cũng không xa.
Hắn có được danh ngạch tiến vào nguyên mộng chiến trường cũng không thông qua thi đấu, mà là thông qua đề cử, trực tiếp có được lệnh bài.
Đệ tử thiên tài của thế lực Giới Vương đủ để vượt cấp khiêu chiến. Mặc dù là Hồn Tộc Thánh Chủ cũng không phải đối thủ của hắn, Nhân tộc Thánh Chủ hắn có thể dễ dàng hành hạ tới chết!
- Ngọc Lạc sư tỷ, người này đáng chết, ta giết hắn cũng là hợp tình lý, ngươi nên đi tìm Nhân tộc khác tới nghiên cứu đan điền giả thuyết đi.
Dật Phàm nói với Ngọc Lạc xong, đột nhiên một kiếm bổ về phía Lâm Minh.
Một kiếm này của hắn bổ vào thiên linh của Lâm Minh, kiếm quang bắn ra, hơn nữa trong kiếm quang còn mang theo tinh thần công kích của Dật Phàm, hắn muốn nhất kích tất sát!
Trong tình huống này, nhiều đệ tử tông môn xem ra, nếu như không thể một kích phế Lâm Minh, mặt mũi của hắn cũng không sáng.
Thời điểm này Lâm Minh cũng ra tay.
Đối mặt Dật Phàm nhân vật như thế, Lâm Minh căn bản là không cần vận dụng cái gì vô thượng thần võ, hắn trực tiếp dùng đầu ngón tay bắn ra hào quang chói mắt.
Một sát na kia, rất nhiều đệ tử Tiểu Cực Cung đều cảm giác mắt mở không ra, thần mang đáng sợ hóa thành thương mang bắn ra ngoài, bọn họ đều cảm giác linh hồn đang run rẩy.
Bồng!
Máu tươi huy sái, Dật Phàm kêu thảm một tiếng, bay ngược ra sau, trường kiếm trong tay của hắn cũng bay theo.
Thân thể của hắn trực tiếp bay ngược ra sau mấy trăm trượng, trùng trùng điệp điệp đâm vào băng điêu, vụn băng bắn ra bốn phía.
Tình cảnh xảy ra như tốc độ ánh sáng, làm cho toàn trường yên tĩnh lại.
Kết quả chiến đấu làm cho người ta bất ngờ
- Dật sư huynh!
Mấy đệ tử cuống quít chạy tới, dò xét tình huống của Dật Phàm.
Lâm Minh lưu thủ, trong địa bàn của Tiểu Cực Cung, hắn đương nhiên sẽ không lấy mạng Dật Phàm, nhưng mà một kích này cũng đủ khiến hắn nằm một chỗ cả tháng.
Lâm Minh đã bắn tiếng. Muốn lấy danh ngạch của Dật Phàm tiến vào nguyên mộng chiến trường, như vậy đánh đối thủ nằm một hai tháng, đương nhiên thích hợp nhất rồi.
- Xảy ra chuyện gì, vừa rồi xảy ra cái gì?
Rất nhiều đệ tử Tiểu Cực Cungcăn bản không thấy rõ Lâm Minh ra tay như thế nào.
- Nhân loại kia một kích đánh bại Dật Phàm sư huynh! Hơn nữa hắn không có dùng vũ khí, chỉ dùng tay không đối địch!
Đệ tử Tiểu Cực Cung hai mặt nhìn nhau, bọn họ không tin nổi. Dật Phàm có số ma trong đệ tửu hạch tâm, dĩ nhiên cũng bại như thế.
Tuy Dật Phàm chỉ là Hồn Quân hậu kỳ. Nhưng mà hắn vượt cấp chiến đấu dễ dàng như ăn cơm uống nước, nói hắn tương đương với Thánh Chủ kỳ của Hồn tộc, không có người nào dị nghị.
Thế nhưng mà trước mặt Nhân tộc này, hắn bị đánh bại triệt để, chênh lệch quá lớn.
- Võ giả Nhân tộc này đúng là thiên tài! Là vô địch trong cùng giai, chỉ sợ đối mặt Hồn Tộc Thánh Chủ trung kỳ, Thánh Chủ hậu kỳ cũng không kém bao nhiêu.
- Ngươi nói quá khoa trương. Nếu như dựa theo cách nói này của ngươi, vậy hắn không phải có hi vọng đột phá Giới Vương cảnh?
Giới Vương cấp, trong suy nghĩ đệ tử Tiểu Cực Cung chính là truyền thuyết.
Tông môn này tồn tại trăm vạn năm đến nay, tổng cộng tích lũy cũng chỉ có hai Giới Vương, hơn nữa ngày sau sợ rằng khó bồi dưỡng Giới Vương tiếp nối.
Muốn đột phá Giới Vương, nói dễ vậy sao?
- Bất kể nói thế nào, hắn tuyệt đối là cao thủ, chỉ sợ còn không kém hơn Ngọc Lạc sư tỷ bao nhiêu!
- Có lẽ thật có thể miễn cưỡng bằng được Ngọc Lạc sư tỷ, mặc dù nói hắn là Thánh Chủ chiến Hồn Quân, áp Dật Phàm sư huynh một cảnh giới, nhưng mà nhẹ nhàng thủ thắng đúng là khó tin, một Nhân loại có thể đạt tới trình độ này...
Vừa rồi Lâm Minh dùng một chỉ đánh bại Dật Phàm, mặc dù chỉ là nhằm vào Dật Phàm, nhưng mà những võ giả khác có cảm giác như bị thương mang đâm thủng, trong nội tâm sợ hãi.
Mà thời điểm này Dật Phàm còn nằm trong vụn băng thổ huyết, hắn nhìn qua Lâm Minh, ánh mắt đều mơ hồ.
- Ngươi... Ngươi...
- Ta chỉ muốn tư cách của ngươi mà thôi, đối với giết ngươi không có hứng thú.
Lâm Minh giọng nói lãnh đạm. Không hề nhìn Dật Phàm, mà là nhìn qua phía phó cung chủ Tiểu Cực Cung.
- Phó cung chủ tiền bối, trước đó Dật Phàm đã từng nói qua, tiến vào nguyên mộng vũ trụ không hạn chế chủng tộc, có phải hay không?
Bị Lâm Minh chất vấn, sắc mặt lão giả áo trắng phi thường khó coi.
Thời điểm này, đột nhiên Lâm Minh mở hai mắt ra, hắn nhíu mày.
Ngay lúc vừa rồi, Lâm Minh tản mát cảm giác ra, bắt được một cảnh khiến nội tâm của hắn không thoải mái.
Do dự một chút, Lâm Minh đứng lên đi ra ngoài cửa.
Cảm giác giám thị vẫn theo đuôi Lâm Minh...
- Giao ra đây, nếu không ngươi sẽ đẹp mắt!"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, trong lời nói mang theo ý cay nghiệt.
Trong phòng nha hoàn, hai thiếu nữ tay chống éo đang vây quanh một tiểu nữ tử mười lăm mười sáu tuổi.
Gương mặt nhỏ nhắn của nữ tử này hơi trắng, nàng nắm chặt tay nhỏ, vô ý thức che ở trước ngực, biểu hiện ra sợ hãi bất lực trong lòng của mình.
- Ngươi là tiểu tiện nhân, ta đánh chết ngươi, nhanh giao ra đây, chúng ta vừa mới tiến vào phòng đã nhìn thấy ngươi thu hồi chai thuốc, cũng nghe thấy mùi thuốc, đừng mong phủ nhận!
Hai thiếu nữ này là nha hoàn Hồn Tộc, các nàng đang đòi hỏi tiểu nữ hài Nhân tộc, chính là bình đan dược mà Lâm Minh đưa cho tiểu nữ hài này.
Đối với Lâm Minh mà nói đây là đan dược không có tác dụng gì, nhưng mà đối với mấy nha hoàn đang kẹt ở Hậu Tiên, không tiến vào Tiên Thiên mà nói, đây chính là linh dược khó gặp.
Lúc trước mấy nha hoàn này vào trong phòng Lâm Minh, chỉ nghe được mùi thuốc đã có thể phân biệt rõ những đan dược này trân quý, đây tuyệt đối là linh dược duyễn khí bồi nguyên, cho dù là Nhân tộc, hay là đối với Hồn Tộc đều có chỗ tốt.
Cho nên bọn họ sinh ra lòng cướp đoạt, trước đó ở trước mặt Lâm Minh các nàng không có lộ ra, dù sao Lâm Minh tuy xuất thân chủng tộc hèn kém, nhưng nhìn qua chỉ sợ là võ giả ngoài Mệnh Vẫn Kỳ, các nàng không phải đối thủ, nhưng mà hiện tại đan đã rơi vào trong tay tiểu nữ hài, vậy không cần khách khí.
Đừng nhìn các nàng bình thường khúm núm trước người khác, nhưng trước mặt nha hoàn Nhân tộc thì rất hung ác, nha hoàn Nhân còn phải giặt quần áo cho các nàng, bị các nàng phân công.
- Nhanh lên! Loại đan dược này không phải Nhân tộc các ngươi xứng dùng.
Trong mấy nha hoàn này cũng có một đại đầu lĩnh, ả nắm cổ áo tiểu nữ hài. Bàn tay tất vào mặt "Ba ba ba", uy hiếp mười phần.
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không? Xem chúng ta xé nát mặt của ngươi ra.
Đại nha hoàn này nắm lấy gò má phấn điêu ngọc trạch của tiểu nữ hài chậm rãi vặn vẹo, trên mặt mang theo nụ cười khoái ý, mà mặt của tiểu nữ hài bị vặn đỏ lên.
Trong mắt tiểu nữ hài đầy nước mắt, nàng cố gắng mở to hai mắt không cho nước mắt lưu lại. Nàng cầm chặt tay nhỏ, cắn răng nói:
- Đây là thứ công tử cho ta, không phải cho các ngươi.
- Ha ha! Ta thấy tên Nhân loại kia vừa ý tiểu tiện nhân ngươi rồi, muốn lấy ngươi làm thiếp đúng không? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cũng không lấy nước tiểu soi mặt của mình, một nha hoàn Nhân tộc xuât thân hèn kém, chết cũng không ai chú ý tới. Có chết cũng ném ra ngoài cho chó ăn! Đừng nói là ngươi, cho dù là ‘ công tử ’ trong miệng của ngươi cũng suýt bị đóng thành băng, tính toán là cái rắm gì! Hắn trong chúng ta đúng là cao thủ, nhưng mà trong Tiểu Cực Cung còn có trưởng lão, hộ pháp, đệ tử hạch tâm, trước mặt bọn họ hắn còn không bằng con chó.
Nha hoàn kia nói xong liền đẩy nữ hài tử.
Tiểu nữ hài một đứng không vững gã vào góc tường, đầu đâm vào mặt tường phát ra tiếng "Đông" trầm đục.
Nàng không có kinh nghiệm luyện thể lục trọng mà là trực tiếp tụ nguyên, cái va chạm này làm hai mắt hoa lên. Trời đất quay cuồng, nhưng mà nàng vẫn cắn răng nắm chặt tay nhỏ, quyết không buông tay.
Ở đây Hồn tộc có địa vị thống trị, Nhân tộc bị kỳ thị nghiền ép, tiểu nữ hài này rất rõ, thực lực là tất cả.
Nàng sẽ bị người ta tùy ý thịt cá, cũng là do thực lực thấp kém.
Mà nàng là tiểu nữ hài Nhân tộc. Bị người ta giết chết, thái bổ cũng là chuyện bình thường.
Mà bây giờ nàng vất vả đạt được cơ hội, đạt được công tử kia ban thưởng linh dược, khiến cho nàng nhìn thấy hy vọng đột phá, cứ như vậy buông tha thì nàng không cam tâm!
Đây có khả năng là cơ hội duy nhất giúp nàng đứng lên, đứng thẳng làm người.
- A! Vẫn xương cứng, ta động thủ đoạt cũng được, nhưng mà cướp xong thì kết cục của ngươi càng thê thảm.
Nha hoàn đầu lĩnh cười nói.
Mà thời điểm này nha hoàn bên cạnh nói:
- Trong giới chỉ đúng không!
Nha hoàn kia nói xong, lập tức đoạt giới chỉ trong tay của tiểu nữ hài, đầy là giới chỉ phẩm chất kém nhất, bên trong có một đống quần áo nữ nhân rơi ra, còn có một ít vũ khí phẩm chất bình thường, dược thảo.
Đây là đồ của tiểu nữ hài.
Đại nha hoàn một cước dẫm nát đám dược thảo thấp kém, cười lạnh nói:
- Là do con ả này che dấu, đan dược tốt nhu thế, ả ta không có thời gian luyện hóa, cũng không có khả năng một hơi ăn hết, xé nát quần áo ả ra, ả trần truồng thì từ từ mà tìm.
- Tốt!
Nha hoàn kia nói ra, lập tức lao tới xé nát quần áo của nữ hài tử, "Xoẹt xẹt" vang lên, lục lọi yếm đào của nàng. - Ah!
Tiểu nữ hài hét lên, mà hai nha càng xé càng hưng phấn.
- Tìm được! Ha ha a!
Một nữ hài cầm chai thuốc ra, mở ra thì có mấy viên đan dược như đậu nành lăn ra.
- Đan tốt! Là Bích Linh Đan hay sao? Nhìn không ra thân gia của tên Nhân tộc chết cứng kia không tệ lắm!
Mấy nha hoàn cười, sau đó nhìn qua tiểu nữ hài.
- Thu thập nàng, xé sạch quần áo sau đó treo lên!
Đại nha hoàn nói ra, thơi điểm này nàng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, trong nội tâm đột nhiên cả kinh, vội vàng nhảy về phía trước sau đó quay người lại.
- Ai?
Mấy nha hoàn cảnh giác, các nàng phát hiện một nam tử đang đứng sau lưng mình, sắc mặt âm trầm, mắt hàm sát cơ.
- Là ngươi!
Các nàng nhận ra Lâm Minh. Nhưng cũng không phải rất sợ hãi, các nàng cho rằng Lâm Minh không dám làm gì các nàng.
- Công tử!
Một khắc này tiểu nữ hài ở trong góc tường nhìn thấy Lâm Minh, các khổ sở, ủy khuất xông lên đầu, những nước mắt chất chứa chảy ra, lúc này như hạt châu không ngừng rơi xuống.
Đan dược bị đoạt, quần áo bị xé, trong lòng tràn ngập khuất nhục.
- Không có việc gì...
Lâm Minh mở miệng nói, trong lòng của hắn không biết có cảm giác gì, tiểu nữ hài Nhân tộc này hắn không có quen biết gì, thậm chí hắn còn không biết tên của nàng, nhưng mà giờ phút này hắn lại tức giận vì tao ngộ của nàng.
Cũng bởi vì là Nhân tộc, hắn từ trên người cô bé nhìn thấy tương lai của Thần Vực. Đây là bi ai của chủng tộc sau khi rơi vào tay giặc.
- Ngươi tới cứu tiểu tiện nhân này? Không nghĩ tới, ngươi lại có hứng thú với mặt hàng này, đi, xem mặt mũi của ngươi chúng ta sẽ không làm khó nàng.
Đại nha hoàn nói như vậy, thu đan dược lại.
Các nàng căn bản không sợ Lâm Minh uy hiếp, Lâm Minh cho dù thực lực mạnh cũng chỉ là Nhân tộc, tại linh hạm của Hồn Tộc, hắn dám làm gì các nàng?
- Muốn chết!
Lâm Minh nói ra hai chữ này, hắn tiến lên một bước, đánh ra một quyền, đánh mặt mặt đại nha hoàn!
Bồng!
Một tiếng trầm đục, nha hoàn kia hét lên một tiếng, thân thể bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đụng vào tường, phun máu tươi.