Bình thường tu vi kém trực tiếp bị khí thế kia áp đảo, mặc dù tu vi không tệ, gặp phải công kích bài sơn đảo hải như vậy cũng khó chống đỡ được, thường thường bị công kích trầm trọng ép vỡ.
Trọng kiếm trong tay Lý Kỳ vung lên, bầu trời diễn võ trường nhấc lên cuồng phong, chuôi Bảo khí trong tay của hắn nặng đến năm trăm hai mươi cân, dùng để thi triển Ngũ Nhạc trọng kiếm quả thực là ông trời tác hợp.
Nếu vũ khí đối phương phẩm chất không quá cao, chỉ cần đụng vào một lần, vũ khí sẽ trực tiếp gãy vỡ!
Thiết Phong mắt thấy một chiêu kiếm của Lý Kỳ bổ tới, sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Hắn đương nhiên biết một chiêu này củaLý Kỳ lợi hại, eo hắn chìm xuống, chân đứng trung bình tấn, hai tay nắm chặt chiến đao, chân nguyên cả người như hồng thủy mãnh liệt rót vào chiến đao trong tay!
Đối mặt trọng kiếm của Lý Kỳ, hắn nhất định phải toàn lực nghênh địch!
Nhưng mà trong chớp mắt chân nguyên rót vào chiến đao ấy, trong lòng Thiết Phong hơi run, ừm?
Chân nguyên lưu động tựa hồ. . . so với trước đây thông thuận hơn rất nhiều!
Lý Kỳ đạt được chiến đao này đã có mấy tháng, trước đó, hắn rót chân nguyên vào trong, cảm giác kia giống như là nước chảy bế tắc.
Chiến đao chỉ có thể hấp thu rất ít chân nguyên, thậm chí sẽ lãng phí đi rất nhiều, còn lần này, chiến đao phảng phất như một vòng xoáy, có bao nhiêu chân nguyên liền hấp thu bấy nhiêu, hấp thu cực kỳ thông thuận, mà lại không có cảm giác đình trệ!
Tại sao lại như vậy?
Thiết Phong đã không kịp ngẫm nghĩ nữa, trọng kiếm của Lý Kỳ đã đến ngay trước mắt, hắn quát lên một tiếng lớn, chém ra một đao!
Hắn dùng vũ kỹ Nhân cấp hạ phẩm Thiên Quân Sát thông thường trong quân đội, đối đầu chính là vũ kỹ Nhân cấp thượng phẩm Ngũ Nhạc trọng kiếm gia truyền của Lý Kỳ.
Đao kiếm tương giao, chỉ nghe… Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, chân nguyên va chạm bộc phát ra, đất đá xung quanh lôi đài nát tan, Lý Kỳ bay ngược ra ba, bốn trượng, mà Thiết Phong cũng như vậy!
Thế lực ngang nhau!
Thiết Phong há mồm thở dốc, nhìn trọng đao trong tay, mặt không thể tin tưởng, trước đó hắn chưa bao giờ giao thủ cùng Lý Kỳ, chỉ là nghe nói qua đại danh của Lý Kỳ.
Vừa nãy giao thủ một chiêu, hắn mới hiểu được Lý Kỳ đáng sợ, nếu là trước đây, hắn rất khả năng chịu một ít vết thương nhẹ, nhưng mà vừa rồi, mình dĩ nhiên thần kỳ đỡ được một kiếm kia!
Hắn biết rõ, này không phải là thực lực của mình đề cao, mà là chiến đao này đột nhiên xảy ra biến dị nào đó. . .
Chẳng lẽ là Minh Văn phù ngày hôm qua?
Thiết Phong đối với Minh Văn Thuật hoàn toàn không biết, chỉ biết là nó có thể tăng cường uy năng của Bảo khí.
Ở Thiết Phong xem ra, kia đại khái chính là tăng cường trình độ sắc bén của đao kiếm, ngày hôm qua sau khi hắn Minh Văn, ở trên cây to chém mấy đao, cũng không cảm thấy sắc bén bao nhiêu.
Vốn trong lòng hắn thất vọng, hắn chưa từng nghĩ tới, Minh Văn Thuật này có thể thay đổi lợi dụng chân nguyên đối với chiến đao!
Đây không phải chỉ là một Minh Văn phù cấp học đồ sao?
Làm sao lợi hại như vậy?
Tuy Thiết Phong không hiểu giá cả Minh Văn phù, nhưng trong lòng cũng tuyệt đối rõ ràng, hiệu quả cường hãn như vậy, tuyệt đối sẽ không chỉ là một trăm lạng vàng liền có thể mua lại!
Vừa nãy một lần va chạm, Lý Kỳ đồng dạng chịu khổ sở, hắn rất kinh ngạc, đối phương dĩ nhiên có thể ngăn cản đòn nghiêm trọng của mình, hơn nữa không hề rơi xuống hạ phong, đối thủ này rất đáng sợ!
- Không tệ!
Tần Tiêu không chút nào keo kiệt tán dương:
- Lấy Bảo khí phế phẩm cùng công pháp phổ thông chống đỡ Ngũ Nhạc trọng kiếm của Lý Kỳ, Thiết Phong này rất tốt, Mộc Dịch tiên sinh, ngươi cảm thấy thế nào?
Mộc Dịch vuốt râu bạc trắng, lông mày cau lại, tuy luận thực lực hắn và Tần Tiêu không kém bao nhiêu, nhưng hắn là một Minh Văn Sư, hiểu rõ đối với Bảo khí là vượt xa Tần Tiêu.
Vừa nãy trong nháy mắt va chạm đó, hắn thấy rõ, Bảo khí trong tay Thiết Phong tuyệt đối không kém trọng kiếm trong tay Lý Kỳ, cái kia bởi vì rót vào chân nguyên, bắn ra hào quang mà làm người run sợ!
Tại sao lại như vậy? Xem phẩm cấp của Bảo khí phế phẩm kia, tựa hồ cũng không cao, chẳng lẽ là Minh Văn Thuật?
-Ầm!
Thời điểm Mộc Dịch tiên sinh tự hỏi, Lý Kỳ cùng Thiết Phong lại xảy ra một lần va chạm kịch liệt, hai người đều là chiến sĩ bạo lực, đánh nhau chiêu nào chiêu nấy đều là cứng đối cứng.
Mà Thiết Phong dĩ nhiên dựa vào một Bảo khí phế phẩm, cùng Lý Kỳ đánh ngang nhau, thậm chí Bảo khí trong tay Thiết Phong bắn ra ánh sáng còn muốn vượt qua trọng kiếm của Lý Kỳ!
- Sát!
Bên trong một lần va chạm, Lý Kỳ hơi bất cẩn một chút, bị chiến đao của Thiết Phong đánh đến chiến giáp.
Tuy chiến giáp kia đồng dạng là Bảo khí, thế nhưng bên trong chiến đao của đối phương ẩn chứa chân nguyên, như là độc xà không chỗ nào không lọt, xuyên thấu chiến giáp đi tới trong thân thể của mình, điều này làm cho sắc mặt Lý Kỳ trắng nhợt, suýt nữa phun ra máu tươi!
Lần này, ngay cả Tần Tiêu cũng nhìn ra thanh chiến đao kia cổ quái, hắn nhìn Mộc Dịch một chút, nói:
- Xem ra ta là đánh giá thấp thanh Bảo khí này, lẽ nào đó là Bảo khí Nhân cấp trung vị sao?
Mộc Dịch nói:
- Không, Bảo khí đúng là Nhân cấp hạ vị không sai. . .
Ngón tay Mộc Dịch nhẹ nhàng gõ tay ghế vịn, đây là động tác quen thuộc lúc hắn tự hỏi.
Đúng lúc này, Tần Hạnh Hiên vẫn yên lặng quan sát chiến đấu mở miệng nói:
- Lão sư, trên Bảo khí này có phải có Minh Văn Thuật của cấp độ tông sư hay không?
Mộc Dịch nói:
- Ta cũng có hoài nghi này, ta đang suy nghĩ đây là tác phẩm của vị đại sư nào, mặc dù chiến đao đã phế phẩm cũng có uy năng bực này. . .
Mấy người trong lúc trò chuyện đó, chiến đấu trên sân đã đến giai đoạn gay cấn tột độ.
Lý Kỳ bị vết thương nhẹ, rốt cục không tiếp tục ẩn dấu, hắn đã chuẩn bị sử dụng thức thứ sáu của Ngũ Nhạc trọng kiếm.