Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hắn là ca ca ngươi?

Đợi thanh niên áo lam rời đi, Lâm Minh tùy ý hỏi.

Giang Vũ mặt lộ vẻ xấu hổ:

- Để cho Lâm huynh chê cười, đúng là ca ca của ta, ra đời sớm hơn mấy năm so với ta, thực lực dĩ nhiên cũng so với mạnh hơn ta.

- Ừm . . . Lúc trước hắn nói Giang gia các ngươi chỉ có một mình hắn có năng lực tham gia chung kết quyết tái?

- Đúng vậy.

Giang Vũ cười khổ lắc đầu:

- Chung kết quyết tái lần này tổng cộng mới tuyển hai trăm người, trong đó chỉ là người của Thánh Võ Phủ, đã chiếm 80 người, còn lại là của nhiều thế lực, còn 120 danh ngạch dư lại, tự nhiên sẽ cạnh tranh kịch liệt, huống chi Chân Võ Đại Thánh địa, cũng có số ít đệ tử tham gia, bọn họ đã chiếm đi hơn mười người.

Trận Thánh Võ đại tái này nếu là Thánh Võ Phủ cử hành, như vậy phần thưởng tự nhiên cũng là Thánh Võ Phủ ra, mà chút ít có giá trị nhất trong đó, kết quả là hơn nửa cũng sẽ bị đệ tử của Thánh Võ Phủ nhận được, ngoại nhân là rất khó có cơ hội này, về phần Chân Võ Đại Thánh địa, nhiều lắm cũng là phái ra một chút đệ tử thực lực không tính là mạnh để tham gia náo nhiệt, sẽ không thật sự phái thiên tài đứng đầu tới đánh vào mặt Thánh Võ Phủ.

Nộp một chút Tử Dương thạch, Lâm Minh cùng Giang Vũ tiến vào trường thi đấu, may là Lâm Minh đã sớm biết trận đại quyết này thanh thế lớn, nhưng chân chính tiến vào bên trong hội trường vẫn là lấy làm kinh hãi, bên trong hội trường này thế nhưng xây dựng một cái Trung Thiên Thế Giới, ngang dọc tám trăm dặm!

Tám trăm dặm, nếu như là Lâm Minh toàn lực tiến lên, căn bản không cần tới bao lâu, nhưng nếu như xây dựng một kiến trúc phía trên, vậy thì kinh khủng!

Lúc này, ở bên trong hội trường này, sân khấu nhìn cao gần mấy trăm trượng, người xem ngồi chi chít, dõi mắt chứng kiến, người xem ở cách xa mười dặm đã như con kiến. Xa hơn nữa, đã tạo thành một mảnh đông nghịt, thậm chí khán đài trăm trượng cũng nối liền bằng một cái đai hẹp.

Trung ương khán đài bị chia làm trên trăm trường thi đấu, từng cái trường thi đấu đều đang tiến hành tranh tài, các loại năng lượng tùy ý nổ tung đánh thẳng vào trận pháp phòng hộ, hào quang chói mắt liên tiếp sáng lên, năng lượng khổng lồ nổ mạnh, cùng cả tiếng reo hò của người xem chung quanh xông thẳng lên trời!

Một hội trường siêu cấp lớn với sân khấu kiến trúc đường kính tám trăm dặm, cao mấy trăm trượng. Một ức người cũng có thể dễ dàng dung nạp!

Mà ở bên trong bầu trời, có một trận bàn khổng lồ lơ lững trên trời cao, đây là một chiến tranh trận bàn, tương tự cùng chiến tranh trận bàn của đại chiến Bát Vẫn Chiến Đế ghi chép mà năm đó Lâm Minh trông được ở Thông Thiên Tháp, tuy nhiên cấu tạo càng thêm tinh vi. Thậm chí có thể bắt chước thiên địa pháp tắc ba động ở trong hình tượng mẫu!

Lúc này, phía trên trận bàn này, hình chiếu tình hình chiến đấu của một cái trong trên trăm trường thi đấu, hai thanh niên đứng ở trung ương trận bàn, đang muốn giao thủ!

Hình ảnh bọn họ bị chiến tranh trận bàn khuếch trương lên ngàn vạn lần. Thân cao ước chừng mấy trăm trượng, đứng vững vàng ở bên trong là bầu trời bao la của trường thi đấu tám trăm dặm, giống như hai người khổng lồ, cho dù Phàm Nhân thị lực không tốt, cách trăm dặm cũng có thể thấy. Dĩ nhiên, người xem tại chỗ căn bản cũng không có Phàm Nhân, kể từ đó, thấy thì càng rõ ràng, phảng phất giống như đang ở trước mắt!

- Hảo khí thế!

Lâm Minh tán thán nói, loại trường thi đấu này, thật là cử hành với khí thế to lớn, trường thi đấu dung nạp một ức người xem, một trăm trận tranh tài đồng thời tiến hành, mà trọng điểm tranh tài, lại được chiếu ở bên trong bầu trời, để cho võ giả mỗi một góc của trường thi đấu cũng có thể dễ dàng thấy, là dễ thấy nhất!

Chỉ là một viễn cổ đế đô, cử hành cuộc so tài đã có thể đạt tới thanh thế như vậy, đây xa xa không phải là hạ giới có thể so sánh, thử nghĩ xem cuộc so tài của Thất Huyền võ phủ năm đó, so với cái này, dùng đom đóm so với trăng sáng cũng không đủ để hình dung.

Đúng lúc này, hai người kia giao thủ, hình ảnh bọn họ phát ra năng lượng ba động, kiếm quang, thương mang, Chiến Linh, . . ., tất cả cảnh tượng chiến đấu, cũng bị chiếu với tỷ lệ lớn hơn!

Hình ảnh lập thể chân chính, lúc kiếm mang thật lớn kia lăng không đánh xuống, cơ hồ đang ở trước mắt người xem, thậm chí bổ tới người xem!

Cái loại kiếm quang khổng lồ nhập vào cơ thể trong nháy mắt, thật sự giống như đã chết qua một hồi, cảm giác bị áp bách vô cùng thật!

Cảnh tượng kinh khủng rung động như thế, cho dù biết rõ đây chỉ là quang ảnh, nhưng cũng có thể làm cho người ta cảm thấy mạo hiểm kích thích!

Hơn nữa những người này đều là võ giả, thấy đánh nhau như vậy, rối rít phát ra tiếng hô thoả thích!

Làm võ giả, nhất là võ giả thiên tài, áp lực là rất lớn!

Áp lực cạnh tranh, áp lực của việc trải qua sinh tử hiểm cảnh, áp lực tu luyện, áp lực tích lũy nặng nề, tự nhiên cần một cơ hội phóng thích, gào lên đi ra ngoài như bây giờ vô cùng thống khoái!



- Thật điên cuồng!

Lâm Minh nhẹ hít một hơi, ở Phàm Nhân Giới, có lẽ còn có đủ loại vận động hấp dẫn người, tỷ như tranh tài môn Pô-lo, tranh tài đá banh, không khí của hiện trường sẽ điên cuồng không gì sánh được.

Nhưng là điên cuồng nữa, trình độ điên cuồng cũng không bằng một phần vạn của đại chiến cường giả ở thế giới võ giả!

Ở giới võ giả, không người nào không luyện võ, đây là cuộc so tài hoàn toàn tuyệt đối, võ đạo, chính là tất cả của võ giả, dưới tình huống như vậy, phát sinh chiến đấu ở trước mắt, lực đánh vào có thể nghĩ!

Phảng phất giống như bản thân cũng sáp nhập vào trong đó, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào!

Người xem tại chỗ, có không ít là các thân hữu, sư huynh, sư muội, huynh đệ,. . ., của võ giả tranh tài, bọn họ cùng nhau reo hò, thanh âm như trời long đất lở!

- Di? Người nọ không phải là Nhạc Thiết Nham sao?

Lâm Minh đột nhiên phát hiện, tại chiến trường nào đó, có một nam tử như tháp sắt, chính là Nhạc Thiết Nham.

- Lúc trước Nhạc Thiết Nham ở trong kết giới nhiều năm như vậy, hôm nay mới đi ra ngoài, chẳng lẽ là vì Thánh Võ đại tái này?

Lâm Minh nghĩ như vậy, nhìn về phía Nhạc Thiết Nham, lúc này sắc mặt Nhạc Thiết Nham cũng không tốt, đối thủ mà hắn đối mặt, là một thanh niên tóc đỏ, hắn một đôi mày kiếm nghiêng về phía tóc mai, ánh mắt bắn tinh quang ra bốn phía, khuôn mặt tứ tứ phương phương, giống như dùng rìu cắt ra, khí thế toàn thân người này phảng phất giống như đốt lên ngọn lửa màu đỏ, tùy ý khoa trương, khí chất giống như yêu ma!

- Thật là Nhạc Thiết Nham, vận khí hắn đủ kém, đối thủ thế nhưng là một trong nhân vật lĩnh quân thế hệ trẻ của Thánh Võ Phủ, người ta gọi là Thánh Nhạc Bình - Thiếu Hoàng của Thánh Võ Phủ!

Giang Vũ lắc đầu nói, lời hắn còn chưa nói hết, đã bị chôn vùi ở bên trong tiếng reo hò kinh thiên động địa.

- Thiếu Hoàng vô địch! Thiếu Hoàng tất thắng!

Khí thế sóng sau cao hơn sóng trước, hoàn toàn áp đảo những thanh âm khác phía trên trường thi đấu, mà Nhạc Thiết Nham làm đối thủ của Thánh Nhạc Bình, áp lực có thể nghĩ!

Không cần nghĩ cũng biết, lần chiến đấu này có thể được mang lên chiến tranh trận bàn, không phải bởi vì Nhạc Thiết Nham, mà là bởi vì Thánh Nhạc Bình này.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta!

Chiến đấu còn không có đánh, Thánh Nhạc Bình đã phát ra tuyên ngôn thắng lợi.

Nhạc Thiết Nham có chút tức giận:

- Ngươi cho dù có thể thắng ta, cũng phải giao ra một chút trả giá!

Nhạc Thiết Nham rống một tiếng, rút ra một cây kích màu đồng xanh từ trong Tu Di Giới, một đập tới Thánh Nhạc Bình, ban đầu, lúc hắn đối mặt với Lâm Minh, chính là không có xuất vũ khí.

Đối chiến với Lâm Minh, hắn khinh địch. Đối chiến với Thánh Nhạc Bình là nhân vật lĩnh quân của Thánh Võ Phủ này, hắn tự nhiên phải đánh ra mười phần khí lực!

Hưu!

Nghênh đón Thánh Nhạc Bình, là một đạo thương mang màu đỏ như máu, thương mang này giống như Du Long, không chút khách khí phát tiết ở phía trên công kích của Nhạc Thiết Nham.

Chỉ nghe một tiếng nổ rất lớn, đại kích của Nhạc Thiết Nham trực tiếp bị thương mang đánh trở lại. Hắn không còn kịp dùng được chiêu thứ hai nữa, liền bị một thương của Thánh Nhạc Bình đâm vỡ tan chân nguyên hộ thể, thân thể bay ngược, máu tươi bắn tung toé!

- Thánh Nhạc Bình thắng!

Thanh âm khổng lồ thông qua trận pháp để tăng phúc quanh quẩn ở cả trường thi đấu, không khí của hiện trường càng thêm điên cuồng!

Mặc dù cái kết quả này đã sớm bên trong dự liệu, nhưng là lúc chân chính ra ngoài, những người hâm mộ ủng hộ Thánh Nhạc Bình kia, cũng phát ra tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, ngay cả mây trên trời cũng bị giải khai.

Ngược lại là đệ tử Thánh Võ Phủ tĩnh táo hơn rất nhiều, đánh bại một thiên tài thế lực cấp Thánh Địa, thật sự không có gì đáng để hoan hô.



- Thánh Nhạc Bình, quá mạnh mẻ, một trong mấy người mạnh nhất Thánh Võ Phủ, là nhân vật lĩnh quân của thế hệ trẻ! Coi như là người thứ nhất trong thương đạo thế hệ trẻ của viễn cổ đế đô!

Ở bên cạnh Lâm Minh cùng Giang Vũ, không ít võ giả đang xem cuộc chiến than thở tự đáy lòng, tràn đầy hâm mộ đối với thực lực của Thánh Nhạc Bình, bọn họ cũng coi như người nổi bật ở trong bạn cùng lứa tuổi, nhưng là so với Thánh Nhạc Bình, đó chính là khác nhau một trời một vực.

- Thật là làm cho người ta ghen tỵ a, thực lực mạnh, khí thế đầy đủ, nữ hài tử sùng bái hắn sẽ đếm không hết, sau này Thánh Võ Phủ cũng sẽ dốc sức bồi dưỡng hắn, hắn trở thành cường giả cấp Thánh chủ cơ hồ không cần hoài nghi!

Ở Thần Vực, muốn trở thành Giới vương, cho dù là kế cuối nhất trong Giới vương, cũng khó như lên trời, cho nên đại đa số đều dưới tình huống dùng tương lai tất thành Thánh chủ để hình dung một thiên tài, đã là đánh giá cực cao.

Lâm Minh không có nói gì, yên lặng nhìn tranh tài, chiến tranh trận bàn to lớn nhất ở trung ương, tự nhiên là chuyên môn dùng để phát ra hình ảnh của trận chiến đấu giữa thiên tài mạnh nhất Thánh Võ Phủ, cuộc tranh tài nhỏ chung quanh, Lâm Minh cũng không có bỏ qua, nhìn từng cuộc từng cuộc một, dần dần, hắn cũng có hiểu rõ nhất định đối với tài nghệ trung bình của trẻ tuổi tuấn kiệt ở viễn cổ đế đô.

Trừ một tông môn riêng, lúc phát triển phạm vi đến một cái đại thế giới, trẻ tuổi tuấn kiệt quả nhiên tầng tầng lớp lớp!

Trong chuyện này không đơn thuần có các đại Thánh địa, chuẩn những thiên tài của Thánh Địa, còn có đại lượng tinh anh do các gia tộc ẩn thế bồi dưỡng ra, trừ những số đó ra, một chút lão quái vật rảnh rang, thường thường cũng sẽ thu đồ đệ để thừa kế y bát của bọn họ, cộng dồn lại, quả thực rất nhiều.

Bên trong những người này, thỉnh thoảng cũng hiện lên hắc mã, Lâm Minh đã quan sát được mấy người, bọn họ ẩn nặc ở các trường thi đấu, đều đang bảo tồn thực lực.

Tranh tài càng đánh càng kịch liệt, càng đánh càng phấn khích, cao thủ các lộ liên tiếp xuất hiện! Tuy nhiên Thánh Võ Phủ vẫn là một đầu ổn định, tam đại nhân vật lĩnh quân trong đó, Thánh Nhạc Bình, Thánh Thiên Hạo, Thánh Yên Nhiên, cơ hồ là bách chiến bách thắng!

Cao thủ các lộ, mọi người thoạt nhìn đã thấy phi thường cường đại, nhưng là ở trên tay bọn họ lại không chống đỡ được ba chiêu!

- Thiên, bọn họ quá mạnh mẻ a! Bọn họ cũng chỉ là tu vi Thần Hải trung kỳ mà thôi! Nhưng cho dù là thiên tài Thần Hải hậu kỳ cấp Thánh Địa, ở trước mặt bọn họ cũng không chống đỡ được 10 tức thời gian, thế hệ trẻ, còn có người có thể địch nổi bọn họ sao?

- "Đúng vậy a, bọn họ còn không có triển lộ toàn bộ thực lực đâu! Thế hệ trẻ này của Thánh Võ Phủ, mạnh phi thường! Sợ là thiên tài của Chân Võ Đại Thánh địa, cũng là sàn sàn như bọn họ, tam kiệt của Thánh Võ Phủ này, ở bên trong cả Thần Vực, đều có tư cách rạng danh!

- Rạng danh Thần Vực, đó là khí phách bực nào a! Ha ha!

Những võ giả này rối rít nghị luận, càng ngày càng nóng, mà đúng lúc này, một cuộc biến cố càn quét cả hội trường đột nhiên xảy ra!

Một cỗ lực trường làm cho không người nào có thể hình dung cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ xuống, cắn nuốt hết thảy thanh âm, hết thảy tia sáng!

Lực trường uy áp cường đại như thế, chiến đấu đang tiến hành trong sân cũng ngưng lại, lực lượng căn bản là cầm lên không nổi, mỗi người cơ hồ cũng hít thở không thông trong một nháy mắt kia, bọn họ cảm giác mình phảng phất giống như bị ngăn cách ở bên trong một cái không gian độc lập, có thể nghe được chỉ có tim của mình đập.

Thiên! Đây là lực trường gì?

Trong lòng Lâm Minh kinh hãi, lực trường với phạm vi kinh khủng như thế!

Lực trường này cũng không phải là đặc biệt nhằm vào chính mình, nhưng là thân ở trong đó, Lâm Minh lại cảm giác mình phảng phất giống như đối mặt với cả vũ trụ, căn bản không sinh ra nửa điểm ý niệm phản kháng.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm mênh mang hùng hồn, không cách nào hình dung quanh quẩn ở trong không gian vô cùng vô tận.


- Ba tháng saum đệ nhất hội võ ba ngàn giới Thần Vực, cử hành ở Thần Mộng giới, do Hạo Vũ Thiên Tôn, Thần Mộng Thiên Tôn, hợp lại cử hành! Tất cả trẻ tuổi tuấn kiệt của Thần Vực, đều có thể tham gia1


Thanh âm khổng lồ này quanh quẩn thật lâu ở trong không gian.


Lâm Minh cả người ngây dại, Thiên Tôn cử hành Thần Vực đệ nhất hội võ? Dĩ nhiên là Thiên Tôn!


Cuộc so tài càn quét cả Thần Vực, bao hàm tất cả trẻ tuổi tuấn kiệt của Thần Vực?


Ba ngàn đại giới của Thần Vực, rất nhiều thế lực cấp Giới vương, hằng hà thế lực cấp Thánh Địa, còn có các loại gia tộc ẩn thế, truyền nhân của các loại cao thủ, số lượng không thể tưởng tượng, toàn bộ hội tụ ở Thần Mộng giới!


Trong chuyện này, thậm chí còn có truyền nhân của Thiên Tôn!


Sẽ là tràng diện như thế nào a! Tuyệt đối là thiên cổ thịnh thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK