Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh tuổi không lớn hơn Lý Ngọc Tiêu, nhưng mà Lý Ngọc Tiêu vẫn cung kính hành lễ, trong giới võ đạo thì thực lực vi tôn, thực lực của Lâm Minh đã vượt qua bọn họ cả vạn dặm, huống chi Lâm Minh còn có ân với nhiều đại nhân vật.

- Lâm chân nhân? Bọn họ nói cái gì? Thanh niên kia chính là Lâm chân nhân!

Rất nhiều người ở đây đại đa số mới gặp Lâm Minh, bọn họ tuyệt đối không ngờ Thiên Diễn đại lục từ trước tới nay, nhân vật thần thoại nhất của thời đại lại đứng trước mặt của bọn họ.

Loại cảm giác này giống như đang đi trên đường cái tùy ý gặp được một người, người này chính là hoàng đế hoàng triều, hơn nữa võ giả gặp được Lâm Minh còn rung động hơn. Còn hơn phàm nhân gặp hoàng đế cả ngàn lần.

- Thật sự là Lâm chân nhân! Lâm chân nhân không phải phi thăng sao? Tại sao lại trở lại Thiên Diễn đại lục, phi thăng còn có thể quay về?

- Không biết, chuyện của đại nhân vật há có thể cho chúng ta phỏng đoán, không nghĩ tới Lâm chân nhân còn trẻ như thế! Thoạt nhìn quả thực mới hai mươi thôi đấy.

- Nói nhảm nha, Lâm chân nhân vốn rất trẻ tuổi, thời điểm hắn thành danh cũng chỉ hơn hai mươi. Hiện tại cũng chỉ ba mươi mấy thôi.

Thực lực Lâm Minh quá mạnh mẽ, cho nên trong tiềm lực mọi người xem Lâm Minh như tiền bối, xem nhẹ sự thật hắn mới hơn ba mươi tuổi.

Bên cạnh Lâm Minh không xa, thanh niên Thất Tinh thần quốc cảm thấy tay run lên.

Cánh tay của hắn vừa vỗ vai Lâm chân nhân?

Hắn vuốt cánh tay phải của mình, thanh niên Thất Tinh thần quốc có cảm giác mơ hồ, giống như đang nằm mơ.

- Ta vừa rồi nói chuyện với Lâm chân nhân. Ta còn vỗ vai hắn, ta còn nói chúng ta là ‘ tiểu nhân vật ’ không xứng với Lâm Hiểu Cáp, tốt xấu gì ta cũng không quá phận. Bằng không cũng không xong việc. - Thượng Nguyệt Thiên, bái kiến Lâm chân nhân."

- Bạch tộc Tuyết Phong, bái kiến Lâm chân nhân.

Một đám đại nhân vật chào.

Có tư cách tới trước mặt bái kiến Lâm Minh đều là Thần Hoàng, gia chủ, kém nhất cũng là thân vương Thần Quốc, đều không ngoại lệ là cường giả Thần Hải.

Những người khác chỉ có thể đứng ở ngoại vi, không có tư cách nói chuyện với Lâm Minh,.

Nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc, Lâm Minh cảm khái ngàn vạn, trong nháy mắt vài chục năm qua đi, những lão bằng hữu lúc trước cùng theo hắn chinh chiến, hôm nay càng củng cố địa vị của bọn họ, trở thành chúa tể tuyệt đối của Thiên Diễn đại lục.

Có bọn họ chiếu cố Lâm gia cùng Thần Hoàng Đảo tạo thành Chu Tước Thần Quốc, Lâm Minh cũng có thể yên tâm.

Mà chính mình lưu lại tài nguyên cũng đủ cho Chu Tước Thần Quốc trong mấy trăm năm sau bồi dưỡng được một đám thành viên hạch tâm, đến lúc đó Chu Tước Thần Quốc cũng rất vững chắc.

Đúng lúc này, con chó nhỏ lách đám người đi tới:

- Lâm Minh, khá lắm, ngươi còn quay trở về!

Hiện tại dùng thân phận của Lâm Minh cũng chỉ có Ma Quang là có thể tùy tiện với Lâm Minh, lúc trước tu vị của Lâm Minh còn yếu đều là Ma Quang bảo kê Lâm Minh, tạo thành tổ hợp một người một chó, mặc dù càng về sau Lâm Minh rất mạnh cũn có quan hệ chiến hữu bằng hữu, không có phân cao thấp.

Lâm Minh mỉm cười, chế nhạo nói:



- Đúng vậy, từ biệt nhiều năm ngươi đã thành hộ quốc thần khuyển.

Nghe vui đùa trêu chọc như thế, mặt của Ma Quang đỏ lên, hùng hùng hổ hổ nói ra:

- Ít cầm lão tử trêu đùa, lúc này mới qua vài chục năm, ngươi có thể từ Thần Vực về hạ giới, theo ta biết từ Thần Vực đi hạ giới cũng không dễ dàng, phải xuyên qua không gian phong bạo, cái giá truyền tống cũng xa xỉ, người bình thường căn bản là đừng hòng hạ giới, xem ra ngươi lăn lộn ở Thần Vực không tệ.

- Coi như cũng được a.

Lâm Minh cười cười, cũng không có giảng thuật chiến tích của mình, nếu như nói ra hắn cầm đệ nhất danh võ hội ở Thần Vực thì Ma Quang sẽ sợ đấy.

- Không tệ là tốt rồi.

Ma Quang duỗi chân chó ca vỗ vỗ vai của Lâm Minh, bộ dáng lo lắng cho Lâm Minh.

Nhưng mà bộ dáng của nó nghiêm túc phối hợp với thần thái khiến người ta phì cười.

- Thần Vực là rất khó lăn lộn, có rất nhiều thiên tài hạ giới phi thăng Thần Vực không qua vài năm là vẫn lạc, có thể sống sót cũng vô vị tầm thường, kéo dài hơi tàn thì bỏ đi, những người có thành tích thì danh chấn một phương, đều là số ít trong số ít, nhưng mà người có thiên phú yêu nghiệt, lại có Phượng Tiên tử là đại nhân vật bảo kê nên không có vấn đề nào, trong thượng cổ phượng tộc ngốc vui sướng chứ?

Ma Quang biết rõ Lâm Minh được Phượng Tiên tử tiếp đi, tự nhiên cho rằng Lâm Minh hiện tại còn ở phượng tộc.

- Ta đã rời khỏi thượng cổ phượng tộc thật lâu...

Lâm Minh thuận miệng nói ra, từ khi hắn kế thừa tài phú Mộ Thiên Tuyết năm đó lưu lại và đi Chân Vũ Đại Thế Giới nên rời khỏi thượng cổ phượng tộc, về sau chỉ treo danh nghĩa của thượng cổ phượng tộc mà thôi.

Quay đầu đã qua vài chục năm, thời điểm vừa phi thăng Lâm Minh cần Phượng Tiên tử che chở mới có thể đến Thần Vực, nếu không không gian phong bạo ở hạ giới và Thần Vực đã đủ xé nát Lâm Minh rồi.

Nhưng mà bây giờ Lâm Minh có thực lực không kém gì Phượng Tiên tử, Lâm Minh không biết giao ra bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu phấn đấu, trải qua vô số chém giết kịch liệt và sinh tử.

Những thứ này Lâm Minh chưa nói với Ma Quang, chỉ cười trừ, mây trôi nước chảy.

- Rời khỏi thượng cổ phượng tộc? Ngươi đi cũng quá nhanh rồi đấy, thượng cổ phượng tộc là thế lực thánh địa ở Thần Vực đấy, trong đó có rất nhiều tài nguyên, rời khỏi thượng cổ phượng tộc chỉ sợ ngươi gặp không ít nguy hiểm.

Ma Quang dùng tay chó vuốt cầm nói ra.

Lâm Minh lơ đễnh cười nói:

- Là gặp nguy hiểm, ở hạ giới lúc trước không phải cũng nguy hiểm sao, nhưng mà cuối cùng vẫn giải quyết được, không có tổn thất gi, ngược lại còn lấy được nhiều chỗ tốt.

Lâm Minh nói tự nhiên là chuyện Thiên Minh Tử cùng gian tế Thánh tộc đuổi giết, chuyện nào không nguy hiểm, liên tiếp đuổi giết suýt nữa làm cho Lâm Minh vẫn lạc, nhưng mà hắn nói hời hợt vẫn làm Lâm Hiểu Cáp lo lắng.

Quả nhiên trải qua miêu tả sơ lược, đều bị Lâm Hiểu Cáp nghe và căng thẳng, vội vàng truy vấn cái gì đó, Lâm Minh soạn bậy một chút nội dung mới hồ lộng qua, làm cho Lâm Hiểu Cáp yên tâm.

- Ca ca, Thiên Vũ tỷ tỷ và Hạnh Hiên tỷ tỷ đều đi tìm ngươi, ngươi gặp các nàng sao?



Dựa theo thói quen, Lâm Hiểu Cáp có lẽ gọi Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên là chị dâu, nhưng mà gọi tỷ tỷ quen rồi nên không sửa.

- Ân, gặp.

Lâm Minh gật gật đầu, Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên gặp Lâm Minh cũng quá trắc trở, bị Lâm Minh nói một câu bỏ qua.

- Quá tốt!

Lâm Hiểu Cáp cao hứng nói ra, mà lúc này đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì đó, nói:

- Ca ca... Ta có thể theo ngươi đi Thần Vực hay không?

Lâm Hiểu Cáp nói đến đây giọng nhỏ xuống, tu vị của nàng quá thấp, dù căn cơ đánh rất chắc, hiện tại nàng cũng chỉ có tu vị Toàn Đan mà thôi, còn thiếu chút nữa mới vào Mệnh Vẫn.

Tu vị như thế tự nhiên không thể đi vào Thần Vực, nhưng mà nàng sợ Lâm Minh trở về phải không biết bao nhiêu năm nữa mới hạ giới, vậy không thấy được Lâm Minh.

Nhưng mà Lâm Hiểu Cáp không nghĩ tới Lâm Minh nhếch miệng mỉm cười, nói ra:

- Có thể, nếu ngươi muốn đi Thần Vực, ta mang ngươi đi là được.

Trong Thần Vực, Lâm Hiểu Cáp có không gian phát triển thật tốt, mà Lâm Minh chỉ cần mang bọn người Lâm Hiểu Cáp cùng Mục Thiên Vũ an bài trong thánh địa của Thiên tôn, vậy không cần lo lắng Thiên Minh Tử trả thù.

Duy nhất cần lo lắng là nhân tộc đại kiếp nạn, nếu như tình huống không đúng thì Lâm Minh đến lúc đó sẽ đưa Lâm Hiểu Cáp về hạ giới.

- Ca ca ngươi nói thực? Quá tốt!

Lâm Hiểu Cáp cao hứng nhảy dựng lên, nàng hoàn toàn không ngờ Lâm Minh lại đáp ứng, tu vị Toàn Đan của nàng đi Thần Vực là một việc, cho dù có thể đi thì nàng cũng sợ Lâm Minh dùng lý do Thần Vực quá nguy hiểm cự tuyệt nàng, không nghĩ tới Lâm Minh một lời đáp ứng.

- Ca ca, ngươi thật tốt!

Lâm Hiểu Cáp nhảy dựng lên ôm cổ của Lâm Minh.


Mà đúng lúc này Lâm Minh nhìn qua cách đó không xa, một cô gái mặc quần áo đen nhìn qua mình.


Cô gái này chính là Tư Đồ Yêu Yêu, lúc này Tư Đồ Yêu Yêu bởi vì vừa trải qua đại chiến sắc mặt hơi tái nhợt, thoạt nhìn ít đi vài phần yêu tà, mà nhiều ra mấy phần nhu nhược.


Nàng cùng Tư Đồ Yêu Nguyệt đúng là giống tới thần kỳ.


Nhìn thấy Tư Đồ Yêu Yêu, trong lòng Lâm Minh sinh ra chút áy náy, bất kể thế nào thì Tu La thần quốc bị diệt là Lâm Minh làm, lúc trước tiêu diệt Tu La thần quốc cũng là Lâm Minh đưa ra, dùng uy vọng và thực lực của Lâm Minh khi đó thì đúng là có thể một câu hô biến một Thần Quốc.


Mà Tu La thần quốc bị diệt, làm cho Tư Đồ Yêu Nguyệt cùng Tư Đồ Yêu Yêu nhấp nhô, nếu không các nàng phát triển sẽ thuận lợi hơn nhiều, địa vị thân phận không gì sánh nổi, tuy không bằng Lâm Hiểu Cáp, nhưng tuyệt đối là thiên chi kiều nữ.


- Tỷ tỷ ngươi còn khỏe chứ.


Lâm Minh đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK