Lâm Tiểu Đông vừa nhìn thấy Thanh Phong kiếm này, lập tức mặt mày hớn hở, hắn đối với kiếm có chút nghiên cứu, thanh kiếm này xác thực không phải phàm phẩm, so với kiếm của mình kia tốt hơn không biết mấy lầnồi.
Lâm Minh nói:
- Thanh kiếm này ngươi thích thì cầm lấy đi.
Lâm Tiểu Đông nói:
- Như vậy sao được, Minh ca ngay cả vũ khí cũng không có.
Lâm Minh nói:
- Ta dùng nắm đấm là được rồi, tạm thời không cần vũ khí, chờ về sau, ta sẽ mua vũ khí tiện tay. Thanh Phong kiếm này tuy sắc bén, nhưng mà kiếm quá nhẹ, không thích hợp ta.
Lâm Tiểu Đông hồi tưởng lại một quyền mãnh liệt kia của Lâm Minh, cảm thấy xác thực như thế, kiếm này đặt ở trong tay Lâm Minh không đủ sử.
- Đi, thanh kiếm này đệ dùng, bất quá lại nói, Minh ca cũng quá mãnh liệt, trước kia ta không biết a.
Từ khi Lâm Minh tập võ, Lâm Tiểu Đông còn chưa thấy Lâm Minh ra tay chính thức, không nghĩ tới Lâm Minh đã cường đại đến loại trình độ này rồi, hắn còn tưởng rằng đây là kết quả Lâm Minh cố gắng.
Lâm Minh nói:
- Thực lực Vương Nghĩa Cao không tinh, chỉ là mới vào Luyện Thể Nhị Trọng, hơn nữa căn cơ bất ổn, tu vi của hắn là dùng đan dược chồng chất đi lên, vũ kỹ cũng không có gì lợi hại , thắng hắn không có gì không dậy nổi, mục tiêu thứ nhất của ta là Chu Viêm.
Chu Viêm không giống với Vương Nghĩa Cao, thực lực cường đại, căn cơ vững chắc, Tứ phẩm thiên phú không thể khinh thường, hơn nữa bản thân tu luyện cũng coi như chăm chỉ, hiện tại Lâm Minh xa xa không phải là đối thủ.
Lâm Minh tiện tay tiếp nhận kim phiếu, từ đó phân ra một xấp, cũng không có nhìn, trực tiếp đưa cho Lâm Tiểu Đông, nói ra:
- Số tiền này ngươi cầm lấy đi dùng.
- Làm cái gì vậy, tiền này đều là huynh kiếm được, kiếm đệ thu, vàng cho đệ đệ cũng không lấy, trình độ tu luyện của đệ, một tháng dùng mười lượng còn nhiều nữa là.
Lâm Minh trầm mặc một hồi, không có kiên trì, đem kim phiếu để vào trong ngực, hắn cùng Lâm Tiểu Đông tầm đó xác thực không cần phải phân rõ ràng như vậy.
- Đi, chúng ta đi thôi, đi giao dịch hội.
- Đúng! Ha ha, không nói đệ còn quên, giao dịch hội! Cái này tốt rồi, tiền của chúng ta thêm một ngàn lượng, một ngàn lượng, mịa, lão tử đã lớn như vậy còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, phải đi làm lớn một hồi ah!
Lâm Minh cười cười, nói ra:
- Đúng, làm lớn một hồi, bất quá Tiểu Đông, những ngày này đi ra ngoài cẩn thận một chút.
- Ân? Huynh nói Vương Nghĩa Cao kia?
- Ân, hắn sẽ trả thù, không đến công khai, nhưng sẽ âm thầm, mối thù này là kết xuống rồi...
Lâm Minh nói đến đây, thanh âm có chút trầm thấp, nếu Vương Nghĩa Cao đến đây thì thôi, như vậy chuyện này coi như xong, nếu như âm thầm hạ độc thủ, thậm chí sát thủ, như vậy hắn không ngại gậy ông đập lưng ông.
Một bước này không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không đi, dù sao Vương Nghĩa Cao có phụ thân là Hộ vệ quân Quân chủ Thiên Vận Thành, một khi bị điều tra ra, vậy thì nguy rồi.
…
Thiên Vận Thành giao dịch hội thiết lập ở ngoại ô Thiên Vận Thành, là chợ giao dịch lớn nhất cả Thiên Vận Quốc, hàng năm cử hành một lần Hội Nghị Đỉnh Cao, đến lúc đó Thiên Vận Quốc, thậm chí nước láng giềng cũng có Võ Giả đẳng cấp cao đến, tìm kiếm đồ vật mình cần.
Lâm Minh đi vào cửa lớn giao dịch hội, chứng kiến đám người trong đó hối hả cùng thương phẩm đầy mục đích, không khỏi âm thầm líu lưỡi, nơi này là thế giới phú hào, quý nhân cùng cường giả, tùy tiện bắt đến một người, là Võ Giả Ngưng Mạch Kỳ cũng không kỳ lạ quý hiếm.
Hắn đang muốn tiến vào trong đó, đúng lúc này, trong đám người xuất hiện một hồi bạo động, Lâm Minh quay đầu lại nhìn, liền thấy một cỗ xe ngựa xa hoa thuần trắng, theo tiếng vó ngựa thanh thúy đi tới quảng trường trước cửa giao dịch hội.
Kéo xe ngựa toàn bộ là Tuyết Long Mã quý báu, Tuyết Long Mã này ngày đi hai nghìn dặm, sức chịu đựng lại vô cùng tốt, một thớt giá cả đã gần vạn lạng vàng, đừng nói là công tử phú gia, coi như là đệ tử dòng chính đại gia tộc cũng chưa chắc dám mua một thớt.
Trong này ngồi là người nào ah, xe ngựa mấy vạn lượng vàng, không phải là hoàng tộc chứ, trong nội tâm Lâm Minh thầm nghĩ.
Lúc này, Lâm Tiểu Đông nói ra:
- Huynh thấy tiêu chí kim thương kỵ sĩ thuẫn trên xe ngựa kia không, là xe ngựa của Phủ nguyên soái.
- Phủ nguyên soái? Là Tần Nguyên soái?
Lâm Minh hỏi ngược lại.
- Cái kia còn có thể là ai? Thiên Vận Quốc chỉ có một Nguyên soái.
Ở bên trong biên chế quân đội của Thiên Vận Quốc, Vạn phu trưởng đã rất lớn rồi, xưng Thống lĩnh, phía trên Thống lĩnh là Quân chủ, trên Quân chủ là Tướng quân, trên Tướng quân mới là Nguyên soái, toàn bộ Thiên Vận Quốc, tám mươi năm qua một mực chỉ có một người có thể coi là Nguyên soái.
Đối với bình dân Thiên Vận Quốc mà nói, có lẽ không biết hoàng đế tên gì, nhưng không người không biết Nguyên soái tên gì.
Trấn quốc Đại Nguyên Soái Tần Tiêu, hơn tám mười năm trước Thiên Vận Quốc bị Đông Dương quốc xâm lấn, sanh linh đồ thán, lúc ấy hoàng tộc bị buộc trốn về phía nam tị nạn.
Chỉ có Tần Tiêu ở lại phương bắc, suất lĩnh Tần gia quân nhiều lần kiến kỳ công, thu hồi đất đai bị mất, cứu vớt dân chúng bình dân phương bắc cùng sôi lửa bỏng trong nước.
Rốt cục dùng ba năm thời gian, Tần gia quân đả bại Đông Dương quốc, bình định lại thủ đô, Tần Tiêu ở cùng năm được sắc phong Nguyên soái, cũng tổ chức một đám nguyên lão quân đội thành lập nên Thiên Vận Võ Phủ.
Tuy Thiên Vận Võ Phủ bởi vì nguyên nhân truyền thừa không cách nào so sánh với Thất Huyền Võ Phủ do Tam phẩm tông môn Thất Huyền Cốc thiết lập.
Nhưng mà Thiên Vận Võ Phủ lại được Hoàng gia và quân đội Thiên Vận Quốc ủng hộ, sau khi tốt nghiệp Thiên Vận Võ Phủ tòng quân, nhất định sẽ có một nơi để đi.
Bản thân Tần Tiêu là hiệu trưởng danh dự của Thiên Vận Võ Phủ, tu vi bản thân hắn càng là đạt đến Hậu Thiên trung kỳ, Hậu Thiên cảnh càng ở sau Ngưng Mạch Kỳ, đối với Võ Giả bình thường mà nói, cái cảnh giới kia thật sự là quá xa xôi.
Lúc này xe ngựa ngừng lại, Lâm Minh hít sâu một hơi, chẳng lẽ bên trong là Tần Tiêu? Cái kia thật đúng là nhân vật trong truyền thuyết rồi.
Màn xe bị vén lên, lại để cho Lâm Minh ngoài ý muốn chính là, đi ra xe ngựa lại là một thiếu nữ.