Một khi lui về tầng thứ ba. Cúng ý nghĩa thí luyện tầng thứ ba chấm dứt.
Về phần Hạo Nguyệt Quận Vương, Thần Hư thái tử. Cho dù là cường cường liên hợp, đi tới đây cũng phải chém giết liên tục.
- Thái tử điện hạ, chỗ đó có khí tức bất thường...
Hạo Nguyệt Quận Vương nhìn qua nơi có băng hỏa giao nhau, nghi hoặc nói ra.
Tại đó hắn cảm ứng được ma khí trùng thiên.
Bên cạnh thái tử điện hạ. Người trẻ tuổi dáng người khôi ngô hiếu kỳ nhìn qua đia đồ trong tay, phía trên vẽ ra rất nhiều nơi, có chữ viết chằng chịt đánh dấu.
Tấm bản đồ này là địa đồ thí luyện cuối cùng truyền lưu trong Thần Hư Thần Quốc. Kỳ thật nó chỉ có tác dụng tham khảo, giá trị không lớn, bởi vì không gian tầng thứ tư dùng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành lực lượng cấu thành. Bất luận nơi nào có dị bảo, thường cách một đoạn thời gian cũng sẽ di động, biến hóa, cho nên mỗi lần thí luyện, gặp được nguy hiểm cũng có cơ duyên to lớn.
Lần trước dùng cái giá lớn vẽ ra bản đồ của thí luyện, đến lần thí luyện tiếp theo thì địa đồ chỉ sử dụng được hai ba phần.
Người trẻ tuổi khôi ngô nhíu mày, mở miệng nói ra:
- Thái tử điện hạ, Hạo Nguyệt Quận Vương, càng vào sâu trong tầng bốn, nguy hiểm càng nhiều, tiểu đội của chúng ta ở tầng bốn xem như tới trung đoạn rồi, vừa rồi chúng ta đã trải qua một hồi ác chiến, đều có chút vết thương nhẹ, mà Hạo Nguyệt Quận Vương nói vị trí càng vào sâu thì chỉ sợ nguy hiểm của chúng ta càng vao.
Sâu trong tầng thứ tư, nguy hiểm càng nhiều, tương ứng cơ duyên cũng càng lớn!
Ở trung đoạn tầng bốn đã có rất nhiều đội viên bởi vì tao ngộ nguy hiểm mà vẫn lạc, thế cho nên bọn họ rất nhiều người dừng ở tầng bốn trung đoạn, bồi hồi không đi, chờ đợi cửa vào tầng năm xuất hiện.
Trong nhiều tình huống cửa vào tầng năm sẽ trực tiếp xuất hiện tại trung đoạn tầng bốn, về phần sâu trong tầng bốn là bảo địa tầm bảo, bên trong cơ duyên khắp nơi, nhưng mà sát cơ tứ phía, có thực lực mới có thể đi, không có thực lực thì chỉ tìm chết.
Trong thí luyện lần này người dám vào sâu trong tầng bốn chỉ rải rác mấy người, mà tiểu đội chỉ có một chi của Thần Hư thái tử mà thôi.
Thần sắc Thần Hư thái tử biến hóa, dường như đang cân nhắc lợi hại, cầu phú quý trong nguy hiểm, cơ duyên không thường có, làm cho hắn nhìn thấy cơ duyên trước mắt mà bỏ đi, hắn sao cam lòng chứ?
Có chút do dự, Thần Hư thái tử trầm giọng nói:
- Tu võ một đường, nguyên bản chính là tranh đua với trời, rất nhiều người đau khổ cầu cơ duyên mà không được, chúng ta thấy cơ duyên trước mặt mà không thấy, còn tu võ thế nào? Qua đi xem!
Thần Hư tam thái tử khi đang nói chuyện thì tinh quang bắn ra ngoài, ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn qua đạo khí tức khủng bố kia, chỉ thẳng vào nơi đó.
Ngân mãng dưới chân của hắn rất có linh tính, cảm giác được nỗi lòng chủ nhân chấn động, nó thét dài một tiếng, nó hưng phấn rít Zsshi...i-it... thật dài, nhanh chóng mang theo Thần Hư tam thái tử lao tới hướng có khí tức khủng bố kia, thân hình khổng lồ xé rách không khí, kích động xuyên qua không biết bao nhiêu dãy núi, cắt đứt bao nhiêu dòng sông.
Hạo Nguyệt Quận Vương và người trẻ tuổi tên là Cửu Khuê hai người có một là Giới Vương, một người mặc dù chỉ là Giới Vương nhưng có thực lực Giới Vương, hai người bọn họ triển khai thân pháp, không ngừng đi theo ngân mãng.
Qua chừng một phút, ngân mãng đã giảm tốc độ, đi tới một vùng đất rạn nứt khô cằn.
Khí tức khổng lồ không ai có thể chống cự từ trong hư không truyền tới.
Chỉ thấy trong hư không có một lực lượng đóng băng và hỏa diễm dây dưa với nhau, xúm lại cùng một sơn mạch, sơn mạch đen bóng như mực.
Chung quanh nham thạch có phù văn thần bí đang chìm nổi lập loè.
Mà Thần Hư thái tử đứng trên đầu ngân mãng, vừa vặn có thể nhìn thấy khối đá trên đỉnh núi, ở đó có một con chân long.
Chân long toàn thân đen kịt, chỉ dài một trượng, Thần Hư thái tử chưa từng nhìn qua chân long nào nhỏ như vậy, nó đang giương nanh múa vuốt không ngừng vặn vẹo trên không trung, con mắt đen bóng quan sát chung quanh, ánh mắt lợi hại như tia chớp, có khí tức huyết tinh nồng đậm.
Nội tâm Thần Hư thái tử cả kinh, tại sao ở đây có chân long?
Trong thí luyện cuối cùng đã tồn tại mười tỷ năm, không có sinh vật nào sống lâu như vậy, huống chi chân long trước mặt chỉ dài có một trượng.
Không chỉ Thần Hư thái tử, Hạo Nguyệt Quận Vương và nam tử Cửu Khuê trẻ tuổi đều sửng sốt!
Bọn họ nhìn nhau, Hắc Long nhìn qua chung quanh, mà tình cảnh này quá quái dị.
Làm gì có Hắc Long nào, nằm ở trung ương nham thạch chính là một trường thương! Toàn thân trường thương có ma tính bao phủ, lực lượng ma tính này hóa thành hư ảnh Hắc Long, nó không ngừng bay múa trên cao.
Cây thương này dài một trượng, kim loại lạnh lẽo của nó tỏa ra hàn khí băng hàn, đầu thương khảm vào giữa tảng đá, căn bản không thể nói rõ chiều dài của nó là bao nhiêu, nhưng dù vậy cách khối nham thạch kia vẫn có thể cảm ứng được khí tức sắc bén của trường thương, giống như có thể xé rách hư không, cách mấy ngàn trượng vẫn cảm ứng được mũi nhọn của nó chẳng khác gì nằm trên đỉnh đầu của mình, tùy thời sẽ rơi xuống nghiền bọn họ thành bụi phấn, làm lòng người run sợ.
- Đây là...
Thần Hư thái tử sửng sốt.
Hắc Long vừa rồi chỉ là ảo giác của bọn họ? Tại sao ma khí hóa thành Hắc Long?
Một người có thể nói là nhìn lầm, nhưng mà ba người nhìn thấy thì không thể lầm!
Câu cửa miệng nói: thần, chẳng lẽ là bởi vì cây thương này chứa logn vận khí, cho nên người nào nhìn thấy nó đầu tiên sẽ trực tiếp nhận định cây thương này là chân long?
- Đây là một cây thần thương, phẩm cấp của nó chỉ sợ vượt qua Thiên Tôn Linh Bảo.
Thần Hư tam thái tử ánh mắt chớp động, hô hấp có chút ồ ồ, trong ánh mắt đầy tham lam.
Nếu như Lâm Minh đứng ở chỗ này, lần đầu tiên nhìn thấy cây thương này, hắn sẽ nhận ra cây thương này cực kỳ tương tự cây thương mà chiến thần giáp đen trên phù điêu Tu La Chi Môn đang cầm.
Kể từ đó, ý nghĩa cây thương này không tầm thường!
- Ha ha, có thể tìm được cây thương này, là thái tử điện hạ cơ duyên, cũng là chúng ta đại cơ duyên!
Cửu Khuê cầm địa đồ trong tay, toàn thân nổi gân xanh.
Mà ngay cả Hạo Nguyệt Quận Vương, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, dù sao hắn cũng là cao thủ dùng thương. Nhưng mà hắn biết có Thần Hư tam thái tử ở bên người, như vậy thứ này không tới phiên hắn, nhưng mà cũng có thể húp chút nước.
Quả nhiên Thần Hư thái tử nói:
- Các ngươi yên tâm, cây thương này ta sẽ không độc chiếm, vũ khí của ta cũng không phải thương, ta sẽ hiến nó cho Thần Quốc, Thần Quốc sẽ ban thưởng cho chúng ta không tưởng tượng nổi.
Thần Hư thái tử tinh thông đạo dùng người, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn khiến cấp dưới rét lạnh nội tâm.