Sắc mặt Lâm Minh ngưng trọng, phân ra một đám thần thức chui vào trong cổ quan tài dò xét. Kết quả khiến cho tim hắn đập thình thịch.
Trong cổ quan tài có trăm ngàn đạo phù văn, mà phần đông phù văn đều khắc lên một thần thạch hình trụ, cơ hồ bao phủ toàn bộ thần thạch.
Thần thức của Lâm Minh xâm nhập vào bên trong thần thạch, hắn ẩn ẩn cảm thấy bên trong thần thạch đang thai nghén một thai nhi, có hô hấp, có phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí.
Khí tức nó phun ra nuốt vào phảng phất như linh thảo vạn năm, mang theo một cỗ hương khí say đắm lòng người.
Không thể ngh ngờ, thần thạch này chính là nguyên linh thạch thai.
Lâm Minh dò xét phù văn lạc ấn bên trên nguyên linh thạch thai thì phát hiện ra những đạo phù văn này có hiệu quả phong ấn. Chúng phong ấn nguyên linh thạch thai khiến cho thạch thai có thể không ngừng hấp thu tinh nguyên, trải qua nhiều năm hấp thu như vậy nhưng vẫn chưa tu luyện đến mức thành tinh.
Phát hiện ra điểm này, Lâm Minh thở dài một hơi, xem ra chủ nhân của Tu La Lộ cũng cân nhắc cực kỳ chu toàn. Nếu không một khi nguyên linh thạch thai ra đời trong thời gian dài, hấp thu quá nhiều lực lượng, thực lực cường đại vượt qua người truyền thừa có thể ứng đối, như vậy thật là bi thảm.
Xác định không có nguy hiểm, Lâm Minh mới đến gần thạch quan.
Trong thạch quan, ngoại trừ nguyên linh thạch thai ra còn có một cái hộp thanh đồng. Lâm Minh chỉ thoáng dò xét ra liền biết trong hộp đồng này là một không gian độc lập.
Lâm Minh có chút trầm ngâm lấy cái hộp đồng, xem ra không có gì đặc biệt nhưng mặt ngoài hộp cũng được khắc chằng chịt phù văn.
Những phù văn này có hiệu quả làm chậm thời gian, Lâm Minh trải qua một phen suy tính, cuối cùng đưa ra một kết luận khiến cho bản thân hắn giật mình. Trong cái hộp thanh đồng này, tốc độ thời gian so với ngoại giới chậm hơn vạn lần. Hơn nữa đủ loại phù văn phong ấn cũng có hiệu quả ngăn cách.
- Bên trong là cái gì.
Sâu trong lòng Lâm Minh có chút nghi hoặc, tay hắn kết ấn cởi bỏ phong ấn trên cái hộp ra.
Mùi vị của thuốc bay ra, Lâm Minh hít một hơi, cảm giác cỗ chân lông toàn thân đều tùy ý giãn ra, phun ra nuốt vào dược lực, thân thể vô cùng thoải mái.
- Đây nhất định là một khỏa thần đan vô thượng vượt qua cả cấp bậc bất tử thần dược. Sau khi phục dụng sẽ có chỗ tốt không thể tưởng tượng được.
Nhìn viên đan dược này, cuối cùng Lâm Minh cũng hiểu tác dụng của cái hộp thanh đồng. Tốc độ thời gian chảy chậm hơn một vạn lần là để cho đan dược có thể tồn tại cùng tuế nguyệt, tránh việc bị mục nát. Ngoài ra phù văn phong ấn bên ngoài cũng cam đoan đan dược có linh khí dồi dào, tránh việc dược lực bị trôi mất.
Bên cạnh viên đan dược còn có một khỏa ngọc giản. Lâm Minh đưa thần thức vào trong đó, trong ngọc giản chỉ có hai câu đơn giản:
- Tinh nguyên thiên đan, người dùng có thể cố hóa tinh nguyên bản thân, thoát thai hoán cốt.
- Người không thể tu luyện, mỗi ngày ngửi mùi thuốc một giờ, người luyện thể tiểu thành mỗi lần phục dụng một phần ba tinh nguyên, người luyện thể đại thành có thể phục dụng toàn bộ.
- Tinh nguyên thiên đan.
Lâm Minh khẽ động, nghe tên cũng biết đan dược này là một khỏa thần dược tẩm bổ thân thể.
Tu La Thiên Thư quyển một chính là bí pháp luyện thể, thế nhưng nếu là người bình thường căn cơ yếu nhược mở ra Tu La Thiên Thư, muốn tu luyện nó cũng khó như lên trời.
Mà chủ nhân Tu La Lộ vì tận lực tránh loại tình huống này cho nên đã chuẩn bị một viên thần dược luyện thể. Có thể nói là chuẩn bị vô cùng chu toàn.
Lâm Minh tự nhận, theo cách nhìn của chủ nhân Tu La Lộ nếu không thể mở ra đạo cung cửu tinh của chính mình, tuyệt đối không thể tính là người luyện thể đại thành. Hắn chỉ có thể nuốt một phần ba đan dược.
- Lâm Minh, ngươi nhặt được bảo.
Tiểu Ma Tiên tự nhiên nhận ra được giá trị của viên đan dược kia. Nếu nó lưu lạc đến nhân giản, ngay cả Thiên Tôn cũng vì nó mà đánh nhau nảy lửa.
Lâm Minh mỉm cười nói:
- Là chúng ta cùng tìm được, đan dược này ngươi cũng có một phần.
- Ta không cần! Có thể đi đến nơi này, đều là công lao của ngươi, thông qua thí luyện của chủ nhân Tu La Lộ cũng là ngươi, người hắn chọn trúng là ngươi. Về phần ta, đến bây giờ một điểm khí lực cũng không có xuất ra. Có thể học được một bộ bí tịch vô thượng đã là đại vận rồi, ta không muốn nợ nhân tình của ngươi. Lần này có thể đi ra ngoài hay không, tất cả đều dựa vào ngươi. Bảo vật trong thanh đồng thần điện, tự nhiên quy về ngươi hết, ta nửa điểm không cần.
Tiểu Ma Tiên đối với đồ vật không thuộc về mình, không hề có ý tứ đoạt lấy, nhưng Lâm Minh lại lắc đầu nói.
- Nguyên linh thạch thai quy ta, đan dược chúng ta chia đều.
Tiểu Ma Tiên còn muốn tranh cãi gì đó, Lâm Minh lại nói:
- Không tranh giành cái này, ta trước luyện hóa nguyên linh thạch thai rồi chúng ta cân nhắc việc đi ra ngoài. Hiện tại ra ngoài không khó, nhưng bên ngoài có thể sẽ có mai phục.
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên ở trong Uông Tử Cốc chín năm, thời gian bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua mười tháng. Đối với võ giả mà nói, ôm cây đợi thỏ mười tháng không là gì.
- Ngươi sẽ đối phó với Thiên Minh Tử như thế nào?
Tiểu Ma Tiên thầm rùng mình, Thiên Minh Tử chính là Đại giới Giới Vương chứ không phải chơi.
Lâm Minh nói:
- Đợi ta hấp thu nguyên linh thạch thai rồi sẽ bàn bạc kỹ hơn.