Lâm Minh nhìn thấy nữ nhân áo đỏ không nói lời nào, thử đi tới mấy bước, nói:
- Tiền bối! Nếu có thể, để ta dùng linh hồn lực tra xét thương thế của ngài một chút được không?
Nghe Lâm Minh nói thế, gương mặt thanh tủ của nữ nhân áo đỏ càng sa sầm xuống, linh hồn lực có thể thẩm thấu phần lớn các thứ, tỷ như thân thể, quần áo... Nếu nàng triệt tiêu chân nguyên che chắn thân thể, mặc cho linh hồn lực của đối phương rà quét, như vậy tương đương với nàng không có mặc quần áo, thực dễ dàng bị nhìn thấu hết thảy.
Thỉnh cầu như vậy sao nàng có thể đáp ứng! Nữ nhân áo đỏ hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi. Với thân phận, địa vị của nàng, bình thường căn bản sẽ không tiếp xúc với thiếu niên như vậy. Giữa họ hoàn toàn là hai thế giới khác, nếu không phải tình huống hôm nay đặc biệt, hai người cũng không nói với nhau nhiều như thế.
Lâm Minh nhìn thấy nữ nhân áo đỏ xoay người bước đi, liền xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Tiền bối! Ngài bị Lôi Linh của Lôi Giao đánh trúng, đúng không?
Bước chân của nữ nhân áo đỏ chợt cứng đờ. Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lâm Minh, đánh giá thiếu niên trước mắt. Tuy rằng trước đó nàng cũng đã biết Lâm Minh ở giới thế tục cũng không tầm thường, nhưng không nghĩ tới hắn có nhãn lực bậc này, căn bản không có dùng linh hồn lực tra xét mình, đã có thể đoán ra nguyên nhân nàng bị thương.
- Ngươi làm sao nhìn ra được?
- Suy đoán!
Lâm Minh thuận miệng nói. Phần lớn là suy đoán, tuy nhiên Lôi Linh trong hạt giống Tà Thần xao động bất an, cũng làm cho Lâm Minh càng có nắm chắc với suy đoán của mình.
Nhìn thấy nữ nhân áo đỏ do dự. Lâm Minh nói tiếp:
- Thế nào? Dù sao trong lúc nhất thời ngài rất khó ngăn chặn Lôi Linh trong thân thể, không bằng để ta thử xem, còn nước còn tát, nếu không được ngài cũng không có tổn thất gì!
Nghe nói tới từ “còn nước còn tát” này, nữ nhân áo đỏ dựng thẳng chân mày liễu, lập tức từ trên người nàng phát ra một cỗ uy áp vô hình.
Lâm Minh co đầu rụt cổ, biết mình đã nói sai. Ở trước mặt người như thế, tốt nhất là mình đối xử như phàm nhân đối với nữ hoàng. Nếu dùng câu “còn nước còn tát” của lang trung giang hồ nói với nữ hoàng, kết cục có thể nghĩ mà biết! Hắn vội vàng nói:
- Thật có lỗi! Ta nhất thời buột miệng nói không suy nghĩ!
- Hả?
Nhìn thấy Lâm Minh ở dưới uy áp của mình mà không có bị ảnh hưởng mảy may nào, nữ nhân áo đỏ có hơi kinh ngạc trong lòng, là một thánh nữ Thần Hoàng đảo, trong thân thể nàng chảy dòng máu Chu Tước, bình thường nếu không cố ý thu liễm, nàng sẽ tản phát ra một cỗ uy áp làm cho người đến gần nàng có cảm giác không thoải mái.
Áp chế này là đến từ chỗ sâu trong huyết mạch, vậy mà thiếu niên này lại không có mảy may cảm giác, thật kỳ quái! Hay là huyết mạch của hắn cũng có chỗ đặc thù gì đó?
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
Nữ nhân áo đỏ hỏi.
Lâm Minh do dự một chút, vẫn là đáp lại chi tiết:
- Kém một tháng mười sáu tuổi!
Vốn hắn tưởng rằng, số tuổi này phối hợp với tu vi Luyện Cốt đỉnh phong sẽ làm nữ nhân áo đỏ vô cùng kinh ngạc, nhưng không nghĩ tới, nữ nhân áo đỏ chỉ là hơi nhướng mí mắt tiếp tục đánh giá Lâm Minh lần nữa, cũng không có tỏ vẻ gì quá nhiều.
Lâm Minh cười khổ trong lòng, xem ra là hắn tự cảm thấy mình quá mức tài giỏi, ở trong mắt nữ nhân áo đỏ, tu vi của mình như vậy cũng chỉ có thể xem như không tệ, còn xa không tính là kinh người. Nói đúng ra quả thật như thế, Tần Hạnh Hiên còn nhỏ hơn nửa tuổi so với mình, nhưng một hai tháng trước cũng đã đạt tới Luyện Cốt sơ kỳ, chờ tới lúc Tần Hạnh Hiên lớn bằng tuổi với mình hiện tại, có đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong cũng không có gì ngạc nhiên.
Nữ nhân áo đỏ nói:
- Được rồi! Ta cho ngươi xem một lần. Tuy nhiên, thời điểm ngươi thi triển linh hồn lực giữ quy củ một chút!
Thanh âm của nữ nhân áo đỏ cực kỳ nghiêm khắc, chính cô ta đều không nghĩ tới thật sự lại đáp ứng một yêu cầu vớ vẩn như thế. Một cao thủ nửa bước Toàn Đan kỳ, lại thỉnh một đứa nhỏ Luyện Cốt kỳ chữa thương cho mình. Thật sự là chuyện đùa lớn nhất thiên hạ!
- Ta đã biết!
Dù cho Lâm Minh mượn thêm một cái lá gan hắn cũng không dám dùng linh hồn lực rà quét lung tung, nếu không nói không chừng nữ nhân áo đỏ trước mắt này sẽ phẫn nộ giết chết hắn tại chỗ.
Lâm Minh đi đến trước người nữ nhân áo đỏ, khoảng cách gần như thế rõ ràng hắn ngửi được một mùi thơm mờ nhạt trên thân nữ nhân áo đỏ, tuy rằng mùi này rất dễ chịu, nhưng Lâm Minh cũng không dám hít thở mạnh, chỉ sợ nữ nhân áo đỏ đột nhiên phẫn nộ.
- Vậy... Ngài có thể trước ngồi xuống hay không?
Nữ nhân áo đỏ liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, vẫn theo lời ngồi xuống. Tuy rằng nàng có cảm giác trên thân thiếu niên này có điều bí mật nhưng nàng vốn cũng không trông cậy vào Lâm Minh có thể có bất kỳ trợ giúp gì cho thương thế của nàng.
Ở một kích cuối cùng của Lôi Giao, nó rót hết tinh huyết bản mạng vào trong Lôi Linh, cộng thêm trong mấy ngàn năm trước đó Lôi Giao không ngừng tẩm bổ bồi luyện Lôi Linh. Có thể nói, cỗ Lôi Linh này đã ẩn chứa ý chí căn nguyên của Lôi Giao, nó tương đương với một phân thân không có ý thức của Lôi Giao!
Lôi Linh như vậy, cho dù là Lôi tu tu vi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đến đây, cũng không thể hấp thu nó.
Cộng thêm đặc tính bất tử bất diệt của bản thân Lôi Linh, nên muốn ở dưới tình huống không thương tổn chính mình để tiêu trừ nó, trừ phi thỉnh trưởng lão Toàn Đan kỳ trong tông môn mới được!
Lâm Minh cũng không rõ ràng lắm phương diện uẩn khúc vòng vo này, nếu không chỉ sợ hắn sẽ châm chước một chút, có cần thiết hay không chấp nhận nguy hiểm mạo hiểm để lộ ra một ít bí mật để hấp thu thứ này, vạn nhất dẫn tới nữ nhân áo đỏ có hứng thú với mình, quyết tâm phải tra xét bí mật trên thân hắn, vậy là xong đời.
Lâm Minh đúng quy củ kéo dài linh hồn lực vào trong cơ thể nữ nhân áo đỏ, phàm là khu vực mẫn cảm hắn đều rất cẩn thận tránh đi. Rất nhanh, hắn liền phát hiện ngọn nguồn của lôi đình lực, đúng tại vị trí trái tim của nữ nhân áo đỏ. Không hề nghi ngờ, nơi đó chính là chỗ Lôi Linh ẩn nấp.
Trái tim là một trong nhược điểm của người, ẩn nấp ở trong trái tim, muốn xử lý nó vô cùng phiền toái.
Lâm Minh đưa linh hồn lực thẩm thấu vào trong trái tim, liền thấy một con Giao Long nhỏ màu tím đang giương nanh múa vuốt rít gào trong trái tim của nữ nhân áo đỏ, từng đạo sáng tím phát ra từ trên thân nó, không ngừng thẩm thấu trong thân thể nữ nhân áo đỏ.
“Đây là Lôi Linh sao?”. Lâm Minh cảm nhận được rõ ràng hạt giống Tà Thần trong cơ thể đang hưng phấn, nó muốn cắn nuốt Lôi Linh này!
“Hả? Dường như trong Lôi Linh này ẩn chứa một linh hồn táo bạo, dường như có ý thức của riêng mình... Là linh hồn của bản thân Lôi Linh, hay là linh hồn của Lôi Giao?”. Lâm Minh trầm ngâm một hồi. Lúc này, hắn lại phát hiện chung quanh con Giao Long nhỏ màu tím, như có như không có một lồng giam ngọn lửa, giam cầm nó chặt chẽ. Lôi Linh không ngừng phát động tấn công vào lồng giam ngọn lửa, cắn xé hàng rào lồng giam ngọn lửa, như muốn xé mở ra.
Hiển nhiên, lồng giam ngọn lửa chính là chân nguyên của nữ nhân áo đỏ phong ấn, nếu không có đạo phong ấn này, chỉ sợ Lôi Linh đã sớm nhảy vào thân thể nữ nhân áo đỏ, bắt đầu phá hủy bốn phía.
Thu hồi linh hồn lực lại, Lâm Minh đi đến phía sau nữ nhân áo đỏ ngồi xuống, đưa tay áp vào hậu tâm nữ nhân áo đỏ.
Động tác này làm cho thân mình nữ nhân áo đỏ đột nhiên cứng đờ, không biết đã bao nhiêu năm không có nam nhân nào dám chạm vào nàng như vậy:
- Ngươi muốn làm gì?
Lâm Minh khó hiểu nói:
- Đương nhiên là hút Lôi Linh ra! Trùng hợp là chân nguyên của ta có chút Lôi thuộc tính, có khả năng hấp thu sạch Lôi Linh này!
Nữ nhân áo đỏ không vui nói:
- Với tu vi của ngươi cũng muốn hấp thu Lôi Linh? Dù là Lôi Linh bình thường nhất cũng sẽ làm vỡ nát kinh mạch của ngươi! Huống chi trong Lôi Linh này ẩn chứa ý chí căn nguyên của Lôi Giao, cao thủ Lôi hệ đều bất lực, ngươi làm sao đủ năng lực? Hãy mau mau rời đi, ta không có thời gian với ngươi...
Nữ nhân áo đỏ nói tới đây, thanh âm đột ngột ngừng lại, nàng hoảng sợ phát hiện, lôi đình lực của con Giao Long nhỏ màu tím trong trái tim phóng ra, dường như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt dời đi ra phía sau lưng của nàng, sau đó bị hút vào trong bàn tay của thiếu niên.
Bàn tay của gã thiếu niên cũng vì vậy trở nên cực kỳ nóng rực, dán sát trên lưng nàng có một loại cảm giác kỳ dị.
“Đây là...”. Nữ nhân áo đỏ chợt ngưng trọng trong lòng, tuy rằng chỉ là lôi đình lực của Lôi Linh phóng ra, nhưng cũng không dễ dàng hấp thu như vậy, thiếu niên này như thế nào làm được?
Mà lúc này, phát sinh chuyện càng làm cho nữ nhân áo đỏ giật mình, nàng phát hiện Lôi Linh trong trái tim mình bắt đầu trở nên táo bạo bất an, dường như có thứ gì đó tới gần khiến nó sợ hãi, nó không còn phóng thích lôi đình lực, mà bắt đầu liều mạng cắn xé lồng giam ngọn lửa, như muốn phá lồng thoát ra.
Vì sao lại như vậy? Linh hồn của Lôi Giao đang sợ hãi thứ gì?
Nữ nhân áo đỏ ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ là vì thiếu niên ở sau lưng mình?
Lôi Giao nhỏ màu tím liều mạng giãy giụa, nhưng trước sau luôn bị một lực lượng vô hình cố định nó, cỗ lực lượng này cũng không cường đại, nhưng lại ẩn chứa một uy áp khổng lồ.
Cỗ uy áp đó chẳng những tác dụng với linh hồn của Lôi Giao, mà còn tác dụng với bản thân Lôi Linh!
Tác dụng với linh hồn Lôi Giao, là vì là Chân Long Chi Huyết áp chế huyết mạch Lôi Giao!
Tác dụng với bản thân Lôi Linh, là vì là hạt giống Tà Thần áp chế Lôi Linh!
Ở dưới hai tầng áp chế đó, Lôi Giao bắt đầu sợ hãi.
Chân nguyên của Lâm Minh so với Lôi Linh quả thật không đáng nhắc tới, nhưng nó bị áp chế lại hoàn toàn không quan hệ với tu vi. Đó gần như là áp chế của pháp tắc, căn bản không cho phép phản kháng!
“Xuy xuy xuy...”.
Lôi đình lực trong cơ thể Lôi Linh nhỏ màu tím không ngừng bị rút đi, Lôi Linh càng lúc càng bất an sợ hãi. Nó liều mạng va chạm vào lồng giam ngọn lửa, cũng khiến cho nữ nhân áo đỏ cắn chặt môi, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Gần như toàn bộ chân nguyên của nàng đều dùng để duy trì lồng giam ngọn lửa, thân thể suy yếu đến cực hạn.
Tuy nhiên lúc này Lâm Minh cũng không dễ chịu lắm! Tuy rằng Chân Long Chi Huyết và hạt giống Tà Thần đều có tác dụng áp chế đối với Lôi Linh, nhưng tu vi của bản thân Lâm Minh quá yếu, cái này giống như một đứa nhỏ cầm hai thanh bảo kiếm tuyệt thế đối phó với một con mãnh hổ!
Lôi đình lực hút thu ra, tuy rằng chỉ chiếm một chút bé nhỏ không đáng kể của Lôi Linh, nhưng đối với Lâm Minh mà nói lại cực kỳ khổng lồ, hắn gần như không áp chế được.
“Phù!”.
Lâm Minh cắt đứt lực lượng linh hồn, tay phải rời khỏi sau lưng nữ nhân áo đỏ, thở phì phò một hồi lâu. Lúc này, trong lòng bàn tay phải hắn đã toàn bộ là mồ hôi.
Nữ nhân áo đỏ xoay người, đôi mắt đẹp nhìn Lâm Minh không nháy mắt, trên khuôn mặt điềm nhiên xinh đẹp tràn ngập vẻ không thể tin.
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, thiếu niên này có biện pháp dẫn động Lôi Linh lực, thậm chí còn có thể chấn nhiếp ý thức căn nguyên của Lôi Giao lưu lại trong Lôi Linh! Mà thiếu niên này lại chỉ có tu vi Luyện Cốt kỳ, điểm này thật rõ ràng.
Đương nhiên, nếu nữ nhân áo đỏ biết lúc trước ở đỉnh núi Lôi Đình sơn, Lôi Giao đột nhiên phân tâm bị mình đâm một kiếm trọng thương, chính là vì thiếu niên trước mắt này đột ngột phát ra một tiếng Chân Long ngâm rống... Có lẽ nàng sẽ kinh ngạc nói không nên lời.