Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ta có thể ở Thần Mộng giới lợi dụng thời gian chín tháng này trực tiếp tu thành Thần Hải trung kỳ. Hơn nữa về mặt linh hồn và chiến linh đạt được ưu đãi càng lớn!

Ý thức được những điều này, Lâm Minh trong lòng vui vẻ. Với thực lực và tu vi của hắn hiện tại đi đối mặt truyền nhân Thiên Tôn, hắn quả thật không có tin tưởng gì. Một khi truyền nhân Thiên Tôn là tu vi Thần Hải hậu kỳ, như vậy hy vọng Lâm Minh có thể thắng càng xa vời.

Nhưng là, nếu như có thể tu đến Thần Hải trung kỳ, đó lại là một phần quang cảnh khác.

Tuy nhiên, muốn tu luyện là phải tích lũy năng lượng Thần Mộng. Lâm Minh phát hiện, mình sau khi đánh chết Chung Văn Thư một hơi hấp thu lượng lớn năng lượng Thần Mộng cũng không phải hoàn toàn có thể lợi dụng. Mà là chỉ có thể lợi dụng một bộ phận nhỏ trong đó, đại bộ phận đều tản mát.

- Không biết Thần Võ vô thượng đầy đủ của Thần Mộng Thiên Tôn đến tột cùng là cái gì. Nếu ta có thể học được, có Ma Phương phụ trợ, thực lực bản thân cùng với tốc độ tu luyện tất nhiên sẽ tăng vọt lên một tầng.

Lâm Minh lẩm bẩm tự nói. Đúng vào lúc này, hắn chú ý tới hai võ giả thấp bé theo dõi mình đang còn sống, hai người bọn họ may mắn tránh khỏi dư ba vụ nổ nhưng là sớm đã sợ vỡ mật. Đối với bọn họ mà nói, chạy trốn là chuyện không có khả năng. Thực lực chênh lệch lớn như vậy, với cảm giác của Lâm Minh bọn họ căn bản không có khả năng chạy thoát.

Về phần ở lại trong này, bọn họ lại càng một giây như một năm, sống không bằng chết.

Hiện tại đột nhiên nhìn thấy Lâm Minh nhìn lại, hai người bọn họ lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây.

Ở Thần Mộng giới này tử vong cũng không đáng sợ, bọn họ chỉ sợ ở bên ngoài cũng bị liên lụy. Hiện tại mắt thấy Lâm Minh còn ác hơn Chung Văn Thư, đắc tội nhân vật như vậy, tuyệt đối khiến người ăn ngủ khó yên.

- Lâm đại hiệp tha mạng, chúng ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, liền coi chúng ta là cái rắm, tha chúng ta đi.

Lâm Minh lạnh giọng cười. Hai người này đối với hắn mà nói như là con rệp, bóp chết rất dễ dàng nhưng lại không có ý nghĩa gì.

- Hai người Chung Nguyên, nói cho ta biết tình báo về Thánh Võ Phủ tam kiệt.

- Thánh... Thánh Võ Phủ tam kiệt?

Hai võ giả thấp bé đều nuốt một ngụm nước miếng. Theo bản năng cho rằng Lâm Minh muốn cho bọn họ đi giám thị Thánh Võ Phủ tam kiệt. Nếu như vậy, kết cục đắc tội Thánh Võ Phủ tam kiệt sợ là còn thảm hơn so với đắc tội Lâm Minh. Dù sao bọn họ còn muốn lăn lộn ở Chân Võ đại thế giới.

- Ta không cần các ngươi đi giám thị Thánh Võ Phủ tam kiệt, các ngươi chỉ sợ cũng không có bản lĩnh ấy. Chỉ cần nói cho ta biết nơi bọn họ thường đi cùng với địa điểm săn giết ác mộng thú cao cấp nhất ở phụ cận viễn cổ đế đô là được rồi!

Lâm Minh tin tưởng, Thánh Võ Phủ tam kiệt sẽ không cố ý lảng tránh hắn, thậm chí còn có khả năng chuyên môn tới tìm hắn phiền toái. Muốn tìm được ba người này, rất dễ dàng.

- Dạ... Dạ...

Hai võ giả thấp bé gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng nói ra tình huống của Thánh Võ Phủ tam kiệt:

- Lâm đại hiệp, Thánh Võ Phủ tam kiệt kia thường xuyên đi hẻm núi ác mộng, ác mộng thú nơi đó cấp bậc rất cao, thậm chí còn có một số đầu sỏ ngay cả những người như Chung Văn Thư đều không dám trêu chọc. Đúng rồi, hẻm núi ác mộng trừ Thánh Võ Phủ tam kiệt còn có một nữ nhân nón rộng vành đỏ. Nữ nhân này đặc biệt ác, giết người không chớp mắt, ngay cả Thánh Võ Phủ tam kiệt và Chung Văn Thư đều kiêng kỵ nàng.

Hai võ giả thấp bé giới thiệu vắn tắt mà rất nhanh, những tin tức này đối với Lâm Minh cũng rất có tác dụng:

- Hẻm núi ác mộng... Hẳn là võ giả của Thần Mộng giới đặt tên. Còn có nữ nhân mũ rộng vành đỏ kia, hẳn là nữ nhân lúc trước cùng ta tranh đoạt Đại Thiên Thế Giới Đan ấy. Đệ tử quan môn của người mạnh cấp Giới Vương bị rớt cảnh giới.

Lâm Minh không quá mức lo lắng:

- Hẻm núi ác mộng ở đâu?



- Hồi Lâm đại hiệp, ngay ở nơi cách viễn cổ đế đô 3000 dặm về hướng đông nam. Cao thủ của viễn cổ đế đô gần như đều ở đó.

- Ừm...

Lâm Minh nói đến đây hơi hơi trầm ngâm, đột nhiên cười nói:

- Tuy rằng ta không sợ các ngươi tiết lộ tin tức cho Thánh Võ Phủ tam kiệt, nhưng là nếu bọn họ trốn đi hoặc bố trí bẫy rập đối với ta, vẫn là có chút phiền phức. Cho nên, các ngươi có thể ngủ một giấc. Yên tâm, thế giới thật ta sẽ không tìm các ngươi phiền toái.

Lâm Minh nói xong nhấc tay lên, hai võ giả thấp bé hoảng sợ, tuy nhiên bọn họ lập tức kịp phản ứng, một người trong đó nói:

- Cảm ơn Lâm đại hiệp tha thứ chúng ta, không cần Lâm đại hiệp động thủ, tự huynh đệ chúng ta có thể thu phục.

Hai võ giả thấp bé nói xong nhìn nhau, từ trong Tu Di Giới rút binh khí, nhắm chuẩn tim đối phương. Nghiến răng, nhắm mắt lại đâm mạnh xuống!

Phốc! Phốc!

Máu văng tung tóe, hai võ giả thấp bé rồi lại cứ như vậy tự sát. Lâm Minh nhìn mà có chút ngây người, hai người này thật là đủ độc.

Tuy là không gian trong mơ nhưng loại cảm giác binh khí đâm vào tim này không khác gì ở thế giới thật. Dũng khí tự sát cũng không phải ai đều có thể có.

Hai võ giả thấp bé rất nhanh liền hóa thành hai sợi hồn phách, bay về viễn cổ đế đô. Bọn họ muốn sống lại cũng phải một ngày sau. Hai người đã tính sẵn, sau khi sống lại liền ở trong thành không did dâu hết, thẳng đến đào thải vòng thứ nhất tới. Bọn họ sẽ đương nhiên bị đào thải sau đó liền mau chóng thu thập đồ vật chạy mất dạng. Nếu không bị cuốn vào trong vòng xoáy cạnh tranh của những vị đầu sỏ này, không cẩn thận một chút là mạng không còn.

Lâm Minh lại nhìn thoáng qua ba tiểu đệ dưới tay Chung Văn Thư còn sống, ba người đã thoi thóp. Lâm Minh bắn ra ba luồng khí tên chân nguyên, trong nháy mắt kết thúc tính mạng bọn họ.

Ba người này tuy rằng cũng có một chút giá trị công huân, nhưng bởi vì chênh lệch với Lâm Minh quá lớn, cộng vào người Lâm Minh, mỗi người chỉ có 10 điểm, gần như xem nhẹ bất kể.

Nhìn thoang qua xếp hạng giá trị công huân của mình, chỉ là thứ 28. Thứ hạng này không tính cao.

- Ta lấy được sáu phần giá trị công huân của Chung Văn Thư, chỉ là xếp hạng 28, phỏng chừng xếp hạng vốn có của Chung Văn Thư ở vào khoảng 20... Thánh Võ Phủ tam kiệt sẽ không vượt qua xếp hạng của Chung Văn Thư. Nói cách khác toàn bộ Chân Võ đại thế giới ít nhất có mười mấy người ta không biết xếp ở phía trước Chung Văn Thư. Những người này hẳn là đại bộ phận ra từ Chân Võ Đại Thánh địa, hơn nữa giá trị công huân của bọn họ hẳn là càng tới gần trình tự đỉnh cao. Chênh lệch lại càng lớn.

Khi giá trị công huân ở khoảng mấy ngàn, cộng thêm vài giá trị công huân là có thể tiến vào trên một triệu. Mà khi đến top 10 đại thế giới, cộng thêm 1 triệu giá trị công huân không nhất định có thể tăng thêm một hạng.

Lâm Minh nghĩ vậy, không lập tức bay về phía hẻm núi ác mộng mà ngồi xuống ngay trong rừng rậm này điều tức một hồi lâu, tiêu hóa năng lượng mộng cảnh sau khi Chung Văn Thư chết để lại.

Càng tìm hiểu những năng lượng mộng cảnh này, Lâm Minh lại càng mê muội đối với pháp tắc Thần Mộng.

Bộ Thần Võ vô thượng này, Lâm Minh rất muốn lấy được.

Vào lúc Lâm Minh tìm hiểu Thần Võ vô thượng, Chung Văn Thư còn đang sống lại, sống lại ở không gian trong mơ cần thời gian một ngày.

Thân thể Chung Văn Thư đang thong thả hình thành, mà ý thức hắn cũng đã thanh tỉnh vào một giờ trước. Thậm chí hắn đã có thể tra xét đến xếp hạng giá trị công huân của mình.

- 2. 24 triệu giá trị công huân, xếp hạng 46 Chân Võ đại thế giới!

Nhìn thấy thứ tự này, Chung Văn Thư muốn phát điên. Cố gắng của hắn, chém giết không gián đoạn suốt hai tháng, chỉ trong một lúc trôi theo dòng nước!



Từ 47 đến top 20 không biết phải trả giá bao nhiêu tâm huyết. Kết quả mọi thứ đều làm đồ cưới cho người khác!

Lâm Minh lặng lẽ hai tháng, đột nhiên ra tay, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi liền dã man cướp đi thành quả lao động của hắn, nhảy đến top 30. Mà hắn thì lại rớt xuống thứ 46!

Hắn làm sao có thể không hận!

- Lâm Minh, ta với ngươi thế bất lưỡng lập!

Chung Văn Thư nghiến răng nghiến lợi, mà lúc này ở dưới quyển trục màu vàng ở Chân Võ đại thế giới, trưởng lão của Song Cực Cung cũng thấy được sự rớt hạng thê thảm của Chung Văn Thư.

- Đây là chuyện gì xảy ra!?

- Văn Thư thoáng một cái rớt xuống thứ 46 rồi! Giá trị công huân từ 5. 6 triệu, rơi xuống 2. 24 triệu, rớt mạnh sáu phần. Đây hiển nhiên là bị giết!

Gia chủ Chung gia Song Cực Cung nghiến răng nghiến lợi nói, ngọc giản Thần Mộng trong tay gần như bị hắn bóp nát.

- Là ai làm!? Là ác mộng thú hay là người dự thi?

- Khả năng ác mộng thú không lớn, Văn Thư đã lịch lãm thời gian hơn hai tháng, không có khả năng không biết thực lực đối lập giữa mình và ác mộng thú. Hắn sẽ không chết dưới vuốt của ác mộng thú, chín phần khả năng là bị người dự thi khác giết, chỉ là không biết là ai.

Một trưởng lão Song Cực Cung sắc mặt âm trầm nói. Thi đấu trọng đại quan hệ đến danh dự tông môn thậm chí tiền đồ cá nhân như vậy, giết chết người khác tự nhiên sẽ kết thù. Bình thường giữa Thánh địa Giới Vương, nếu nhận thức lẫn nhau đều sẽ bình yên vô sự. Tựa như Thánh Võ Phủ tam kiệt không có khả năng ra tay với Chung Văn Thư vậy.

- Hiện tại chúng ta không tra được, chúng ta không biết người dự thi có những ai, cũng không biết thứ tự của ai vừa rồi tăng vọt.

- Chờ một chút xem, chờ Văn Thư ra ngoài liền rõ ràng chân tướng.

Người của Song Cực Cung cũng chỉ có thể tạm thời nén xuống một hơi này. Nếu là Chân Võ Đại Thánh địa động thủ, bọn họ cũng không thể thế nào, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao giết chóc giữa người dự thi lẫn nhau vốn chính là quy tắc cho phép, nhưng nếu là một thế lực không bằng Song Cực Cung bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ phương pháp lấy lại cả vốn lẫn lời.

Lúc này ở Thần Mộng giới, ước chừng tám canh giờ trôi qua. Lâm Minh đang đả tọa đột nhiên mở mắt. Lực lượng cảnh trong mơ do Chung Văn Thư mang đến cho hắn, hắn đã tiêu hóa xấp xỉ.

Lâm Minh lẩm bẩm:


- Còn có bốn canh giờ nữa là một ngày, Chung Văn Thư và thủ hạ của hắn cũng sắp sống lại rồi. Nếu bọn họ thông báo cho Thánh Võ Phủ tam kiệt, đối với ta mà nói có chút phiền phức.


Lâm Minh không sợ Chung Văn Thư đi tìm Thánh Võ Phủ tam kiệt liên hợp lại đối phó với hắn, chỉ sợ Thánh Võ Phủ tam kiệt sau khi biết được tin tức nấp đi. Đương nhiên, loại khả năng này kỳ thật không lớn. Một là Thánh Võ Phủ tam kiệt vốn tính cách cao ngạo. Hai là Chung Văn Thư cũng khẳng định mừng rỡ nhìn thấy xếp hạng của người khác cũng bị rớt xuống, như vậy hắn có thể tăng lên ba hạng.


Lâm Minh đứng lên, thân hình nhoáng một cái bay thẳng về phía hẻm núi ác mộng.


Ở trên bầu trời Thần Mộng giới bay thẳng xuyên thủng là một loại hành vi cực độ kiêu ngạo, như vậy sẽ dẫn tới sự chú ýcủa rất nhiều ác mộng thú. Trong lúc nhất thời, trên bầu trời có phần đông ác mộng thú có thể bay lượn nhào về phía Lâm Minh.


Lâm Minh chỉ là ý niệm khẽ động, ngón tay liên tục phát ra tên khí chân nguyên rót vào chiến linh, dễ dàng đánh chết chúng nó.


- Giá trị công huân thật thấp, hơn nữa lực phòng ngự rất mạnh. Khó trách rất ít có người dự thi lựa chọn đánh chết đám ác mộng thú trên không này.


Khoảng cách 3000 dặm đối với Lâm Minh mà nói thật sự không tính là gì. Rất nhanh trong tầm nhìn của hắn liền xuất hiện một hẻm núi sâu thẳm. Hẳn chính là hẻm núi ác mộng không thể nghi ngờ gì nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK