Dù là Bích Lạc biết Lâm Minh và Âu Dương Địch Hoa từng có xung đột cũng không hoài nghi lên người Lâm Minh. Bích Lạc tự hỏi, dù là chính mình ra tay, các loại ảo thuật ra hết cũng không có khả năng im hơi lặng tiếng giết Âu Dương Địch Hoa dưới tình huống đó.
Vì thế, cái chết của Âu Dương Địch Hoa thành một vụ án mơ hồ, Âu Dương Bác Duyên bất kể điều tra như thế nào cũng không tra ra bất kỳ dấu vết để lại.
Thời gian cứ như vậy chuyển dời đến mười ngày sau, tổng tông khảo hạch của Thất Huyền võ phủ đã mở màn khai mạc...
***
Tuyết lớn của Thiên Vận thành đã rơi đứt quãng hơn mười ngày, từng tảng lớn bông tuyết giống như là bông xé, lả tả rơi xuống.
Toàn bộ thành thị đều bao phủ trong một màu trắng mờ mịt, mỗi ngày sáng sớm đều có đám lao dịch của quan phủ ra đường quét tuyết. Nhưng là hôm nay vừa quét, ngày mai lại phủ đầy, quét thế nào cũng không hết.
Ở Thất Huyền võ phủ, chấp sự Tôn Lương ở chỗ đăng ký đang ôm một quyển truyện ký tiểu thuyết vùi đầu đọc hăng say. Tuy rằng bên ngoài trời giá đất đóng băng nhưng trong phòng lại đốt một chậu than củi, cửa cũng treo rèm vải bông, cửa sổ thì bịt giấy thật dày, cả gian phòng tràn đầy ấm áp.
Trong phòng ấm áp như xuân nhìn ra bên ngoài trời băng đất tuyết, có một phen cảm thụ khác loại. Loại không khí này thật là thích hợp đọc sách nhất.
Mà chính vào lúc này, cửa bị đẩy ra, một luồng gió lạnh thổi vào. Tôn Lượng rùng mình một cái, có chút khó chịu ngẩng đầu. Vừa nhìn, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Người tới không ngờ là Lâm Minh!
- Lâm sư đệ? Ngươi trở về rồi?
Tôn Lượng vội buông tiểu thuyết, mặt tươi cười đón chào. Ở Thất Huyền võ phủ, người nào không cần để ở trong lòng, người nào cần nịnh bợ, Tôn Lượng đều hiểu rõ trong lòng.
- Ừm, ta lịch lãm đã xong, xấp xỉ hai tháng rồi nhỉ. Chuyên môn đến nơi đăng ký thủ tiêu ghi chép lịch lãm.
- Lâm sư đệ quá khách khí rồi, sao còn cần ngươi đặc biệt chạy tới một chuyến, trực tiếp tìm người truyền lời là được rồi. Lại nói tiếp, ngươi trở về cũng thật đúng giờ. Lâm sư đệ không biết nhỉ, Thất Huyền cốc tổng tông khảo hạch đã bắt đầu rồi. Những ngày này, Cầm phủ chủ đã bắt đầu chọn người.
Tôn Lượng vừa nói nhanh một tràng vừa nhiệt tình đón Lâm Minh vào, ân cần rót một chén trà nóng.
- Hả?
Lâm Minh hơi sửng sốt. Là chuẩn đệ tử hạch tâm của Thất Huyền võ phủ, tự nhiên biết tổng tông khảo hạch này.
Thất Huyền cốc thiết lập Thất Huyền võ phủ ở các quốc gia, một là vì càng tốt nắm trong tay các quốc gia. Một nguyên nhân khác thì là vì bồi dưỡng cao thủ, lớn mạnh thực lực của Thất Huyền cốc. Cứ cách ba năm, tổng tông sẽ phái người xuống dưới nghiệm thu đệ tử võ phủ của mấy quốc gia phụ cận, cử hành một hồi hội võ.
Đối tượng khảo hạch chủ yếu của hội võ là đệ tử hạch tâm của các võ phủ. Nếu như đệ tử không phải hạch tâm thập phần ưu tú cũng có thể tham gia.
Cùng ngày hội võ, đệ tử hạch tâm của võ phủ các quốc gia tập hợp, bao gồm tổng tông Thất Huyền cốc và gia tộc tu võ cũng phái đệ tử thiên tài tới, cùng so cao thấp.
Nếu có thể lấy được thành tích tốt, chẳng những đệ tử hạch tâm lấy được thành tích có phần th, phủ chủ của võ phủ cũng có thể nhận được ban thưởng.
Trong đó phần thưởng quý báu nhất chính là Nhập Thiên đan cho cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong dùng khi xung kích vào Tiên Thiên. Nhập Thiên đan tài liệu khó tìm, Thất Huyền cốc mỗi ba năm luyện chế một lò, thành phẩm chỉ có ít ỏi hai mươi, ba mươi viên.
Cho dù là Cầm Tử Nha thiên phú kinh người, gia nhập Thất Huyền võ phủ lâu như vậy, cũng chỉ được phân một viên Nhập Thiên đan mà thôi. Hơn nữa sau khi hắn dùng viên Nhập Thiên đan này, bởi vì Cầm tâm không viên mãn, chưa thể đột phá Tiên Thiên.
Mấy năm nay Cầm Tử Nha tiến vào rừng sâu núi thẳm khổ tu, Cầm tâm đại thành, bức thiết cần một viên Nhập Thiên đan để xung kích bình cảnh Tiên Thiên.
Nhưng mà Nhập Thiên đan chỉ thưởng cho người thứ nhất hội võ!
Muốn lấy được thứ nhất nói dễ hơn làm, Thất Huyền cốc hạ hạt ba mươi sáu nước, ngoài ba mươi sáu nước còn có gia tộc tu võ cổ xưa và đệ tử của tổng tông.
Tuy nhiên, dù không lấy được thứ nhất, lấy được một thành tích cao cũng là chuyện rất nở mày nở mặt, hơn nữa cũng sẽ đánh dấu một cái ở bộ công lao. Cho nên phủ chủ của võ phủ các quốc gia đều phi thường coi trọng lần hội võ này.
- Không nghĩ tới tổng tông khảo hạch vậy mà bắt đầu rồi...
Lâm Minh đang suy nghĩ trong lòng, lúc này Tôn Lượng đột nhiên “a” một tiếng:
- Lâm sư đệ... Ngươi... Tu vi ngươi đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong rồi?
Tôn Lượng lúc này mới chú ý đến tu vi của Lâm Minh, tay run lên, chén trà suýt nữa rớt xuống đất. Hắn nhớ rõ trước khi Lâm Minh đi vẫn là Dịch Cân kỳ, đảo mắt trở về đã là Luyện Cốt đỉnh phong. Tốc độ tu luyện này cũng quá nhanh chứ hả!
Vốn Tôn Lượng căn bản không xem trọng Lâm Minh ra ngoài lịch lãm. Theo hắn thấy, ra ngoài lịch lãm làm sao sánh bằng tài nguyên Thất Huyền võ phủ cung cấp. Nhưng là vạn lần không nghĩ tới, Lâm Minh dạo một vòng trở về liền tăng lên một cảnh giới rưỡi!
- Ừm, may mắn đột phá rồi.
Lâm Minh không muốn nói nhiều ở vấn đề này. Ở trước mặt Cầm Tử Nha, tu vi của hắn cũng không giấu được, không bằng cũng đừng bại lộ bản lĩnh phản phác quy chân, che giấu tu vi của mình. Nếu không ngược lại không dễ giải thích.
May mắn? Sao ta không có loại may mắn này?
Tôn Lượng nghe giọng điệu tùy ý của Lâm Minh, có xúc động đâm đầu chết. Từ Dịch Cân kỳ đến Luyện Cốt kỳ, một cái may mắn liền ở trong thời gian hai tháng tăng vọt một cảnh giới rưỡi. Thật sự là người so với người, tức chết người.
- Đúng rồi! Lúc trước Thất Huyền lệnh truyền xuống, là nói Lâm sư đệ chỉ cần đạt tới Dịch Cân đỉnh phong vào thời điểm mười sáu tuổi là có thể trở thành đệ tử hạch tâm nhỉ? Hiện tại Lâm sư đệ không phải đã là đệ tử hạch tâm rồi?
Tôn Lượng đột nhiên nghĩ tới Thất Huyền lệnh một thời gian trước truyền đến xôn xao, lập tức hai mắt tỏa sáng.
- Ừ, hẳn đã là rồi.
Tôn Lượng ngây ra một hồi mới kịp phản ứng. Tuy rằng sớm biết Lâm Minh thành đệ tử hạch tâm là chuyện sớm muộn, nhưng thật sự đến ngày Lâm Minh trở thành đệ tử hạch tâm, Tôn Lượng vẫn cảm thấy có chút mộng ảo. Trẻ tuổi như thế liền có thành tích bậc này thật khó được. Trước kia nói Lâm Minh tương lai sẽ trở thành Thất Huyền sứ nghe ra đã rất khoa trương, hiện tại xem ra chỉ sợ còn không chỉ vậy!
Nếu đột phá Tiên Thiên, trở thành trưởng lão của Thất Huyền cốc...
Tôn Lượng hít sâu một hơi, không dám nghĩ tiếp. Hắn đối với Lâm Minh càng trở nên cung kính, hai tay đem chén trà đưa vào trong tay Lâm Minh, khen ngợi:
- Lâm sư đệ tu vi tăng tiến vùn vụt, lần này trong tổng tông hội võ nói không chừng có thể tiến vào trước năm mươi đấy.
Tôn Lượng nói ra thứ tự trước năm mươi cũng không phải xem nhẹ Lâm Minh, chủ yếu là vì đệ tử tham gia tổng tông hội võ rất nhiều người đều là mười chín, hai mươi tuổi, tu vi Ngưng Mạch kỳ trở lên. Lâm Minh mười lăm tuổi quá thiệt thòi.
Hơn nữa người tham gia tổng tông hội võ quá nhiều, Thất Huyền cốc hạ hạt ba mươi sáu nước, mười mấy gia tộc tu võ cổ xưa, lại thêm đệ tử tân tú của tổng tông, có chừng năm sáu trăm người. Muốn trong nhiều người như vậy bộc lộ tài năng cũng không dễ dàng.
Lâm Minh cười cười, cũng không phủ nhận cái gì. Hắn nhấp một ngụm trà nóng nói:
- Ngươi vừa rồi nói Cầm phủ chủ bắt đầu chọn người, đều đã chọn ai?
Tôn Lượng nói:
- Hai ngày trước, Cầm phủ chủ, Tôn phủ chủ đã triệu tập một đám đệ tử hạch tâm tiến hành so tài, hiện tại so tài đã tiến hành được hơn nửa. Đã có ba người xác định có thể tham gia khảo hạch, hai người còn lại còn phải xem kết quả trận đấu về sau.
- Ồ? Là ba người nào?
- Ba người đã xác định phân biệt là Tần Hạnh Hiên, Chu Ngọc, Lương Long. Còn lại hai người chưa quyết định, chọn trong Lăng Sâm, Thác Khổ, Triệu Kế Phong, Giang Bân.
- Hả? Lăng Sâm không được chọn ra ở nhóm đầu tiên sao?
Lâm Minh có chút kinh ngạc. Lăng Sâm tuy rằng không phải đệ tử hạch tâm nhưng là thực lực của hắn đã đuổi kịp và vượt qua võ giả Ngưng Mạch kỳ. Ngay cả Tần Hạnh Hiên cũng không nhất định là đối thủ của Lăng Sâm, sao còn chưa định ra?
Tôn Lượng nói:
- Cầm phủ chủ trước tiên chọn trong năm đệ tử hạch tâm, sau đó mới tính đến Lăng Sâm và Thác Khổ.
Thì ra là thế. Lâm Minh trong lòng rõ ràng, Thất Huyền cốc tổng tông khảo hạch chủ yếu nhằm vào đệ tử hạch tâm, bình thường sẽ không cho đệ tử không phải hạch tâm tham gia, đại khái là năm đệ tử hạch tâm này không thể làm cho Cầm Tử Nha vừa lòng, cho nên mới kéo đến Lăng Sâm và Thác Khổ.
Tôn Lượng nói:
- Lâm sư đệ nếu đã trở về, vậy nhanh đi gặp Cầm phủ chủ đi. Người ngay trong Tuyên Võ điện của võ phủ.
- Ta biết rồi.
Lâm Minh gật gật đầu rồi ra cửa, rảo bước đi hướng Tuyên Võ điện. Lần này Thất Huyền cốc tổng tông khảo hạch hắn tự nhiên không muốn bỏ lỡ. Rất nhiều phần thưởng của khảo hạch hắn cũng phi thường động lòng... Tổng tông hội võ ba năm một lần đối với phủ chủ của Thất Huyền võ phủ các nước mà nói xem như là một chuyện lớn, Cầm Tử Nha đương nhiên cũng hết sức coi trọng. Ông dìu dắt Lâm Minh chính là ôm tâm tư cho Lâm Minh giành được thành tích nổi trội trong tổng tông hội võ. Đương nhiên, lần này ông không ôm hy vọng gì. Lâm Minh còn quá trẻ, tu vi cũng chỉ có Dịch Cân kỳ, thiên phú nghịch thiên mấy cũng không có khả năng là đối thủ của những thiên tài Ngưng Mạch kỳ kia.
Võ giả tham gia tổng tông hội võ hạn chế tuổi cao nhất là hai mươi hai, cũng chính là nói Lâm Minh còn có thể tham gia hai lần. Cầm Tử Nha tin tưởng, với thiên phú của Lâm Minh, đợi khi hắn hai mươi hai tuổi tất nhiên sẽ tỏa sáng ở so tài hội võ.
Nhưng kế hoạch của Cầm Tử Nha còn chưa kịp thực thi, Lâm Minh liền mất tích...
Cầm Tử Nha từng hoài nghi Âu Dương Địch Hoa, nhưng lại không có chứng cớ. Nhưng ông cũng vạn lần không nghĩ tới chính là, mình vừa trở về hơn nửa tháng, Âu Dương Địch Hoa cũng chết, hơn nữa chết rất ly kỳ. Không ngờ chết ở tổng bộ Liên Hợp thương hội, mấy thị vệ bên người đều không phát giác bất kỳ khác thường gì.
Âu Dương Địch Hoa vừa chết, Âu Dương Bác Duyên liền chạy tới Thiên Vận thành. Hiện tại toàn bộ Thiên Vận thành gà bay chó sủa, Cầm Tử Nha khổ không nói nổi.
Ngay vào lúc mấu chốt này, tổng tông khảo hạch sắp bắt đầu. Thiên Vận quốc là một quốc gia cấp hai, có thể phái ra năm người tham dự.
Đệ tử hạch tâm của Thất Huyền võ phủ vừa khéo tổng cộng năm người.
Tuy nhiên thực lực của năm người này Cầm Tử Nha lại cũng không vừa lòng. Duy nhất ưng ý chính là Tần Hạnh Hiên, nhưng là Tần Hạnh Hiên cũng quá nhỏ tuổi, sợ là không vào được trước hai trăm.
Cho nên ông chỉ có thể cho Lăng Sâm, Thác Khổ cũng tham dự. Kỳ thật không đến bất đắc dĩ Cầm Tử Nha không muốn làm vậy, bởi vì cứ như vậy quốc gia khác sẽ cười Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc không người, rồi lại cần đệ tử ngoại môn tới tham gia tổng tông hội võ cho đủ số.
Cầm Tử Nha tuy rằng trời sinh tính đạm bạc nhưng cũng không có nghĩa là ông không quan tâm gì cả. Nếu trở thành chủ của một võ phủ, như vậy phải gánh vác trách nhiệm của phủ chủ. Ông cũng không muốn nhìn thấy võ phủ của mình bị người cười nhạo.