- Nguơi có thể đi ra ngoài du lịch, hạ giới cũng không chỉ có mình Thiên Diễn tinh, ta sẽ tặng ngươi một chiếc linh hạm, cho ngươi thêm tinh đồ, ngươi đi tới các tinh cầu kia, tuy không thể phi thăng Thần Vực, nhưng mà có thể trợ giúp ngươi, ít nhất đột phá Thần Hải không khó.
Lâm Minh nói từ tốn, Tư Đồ Minh Nguyệt không cam tâm, nàng biết rõ không thể phi thăng Thần Vực, cho dù đi ra ngoài du lịch cũng không có thành tuuj lớn gì, miễn cưỡng đột phá Thần Hải cũng là cực hạn.
Nàng cắn môi nhìn qua Lâm Minh, dường như cố lấy dũng khí rất lớn, nàng cúi đầu thật sâu trước Lâm Minh.
- Tiền bối, có thể thu... Nguyệt nhi làm đồ đệ không?
Lâm Minh giật mình, nhìn qua Tư Đồ Minh Nguyệt, vẫn chậm rãi lắc đầu.
- Không, ta chưa bao giờ thu đồ đệ, hơn nữa ta có quá nhiều việc chưa lam xong, không muốn dính nhân quả.
Số mệnh trên đời, nhân quả vốn là thứ không thấy, Lâm Minh không muốn nhiễm phải, nếu hắn thu đồ đệ, vậy phải tận trách nhiệm sư phụ, phụ trách với đồ đệ.
Lâm Minh hiện tại không có tinh lực làm chuyện này.
Nghe Lâm Minh nói thế, trong mắt Tư Đồ Minh Nguyệt thất vọng nồng đậm.
Kỳ thật nàng không có ôm hy vọng, nàng cũng tự hiểu lấy mình, thiên phú của nàng tại hạ giới là đỉnh cấp, nhưng ở trong mắt Lâm Minh chỉ là bình thường,.
Cho dù Lâm Minh thu đồ đệ, cũng không có khả năng thu nàng.
- Quấy rầy tiền bối!
Tư Đồ Minh Nguyệt miễn cưỡng cười cười, cúi đầu với Lâm Minh lần nữa, quay người định rời đi.
Mà lúc này có tiếng bước chân vang lên, Lâm mẫu từ thang lầu đi xuống, nhìn thấy Tư Đồ Minh nguyệt quay dầu rời đi, trong nội tâm nàng vui vẻ, nói:
- Tư Đồ cô nương sao? Tư Đồ cô nương làm sao lại tới đây?
Lâm Minh và phụ mẫu quay về Thanh Tang thành ẩn cư, rất nhiều cao tầng bốn thần quốc không biết, Lâm mẫu không nghĩ tới Tư Đồ Minh Nguyệt lại tới đây, tự nhiên khiến Lâm mẫu hưng phấn vì liên tưởng tới một ít việc.
Tư Đồ Minh Nguyệt nhìn thấy Lâm mẫu, vội vàng đáp lễ, thời điểm này Lâm mẫu thân thiết kéo tay Tư Đồ Minh Nguyệt ngồi xuống, cái gì cũng phải lưu Tư Đồ Minh Nguyệt ở lại ăn cơm.
Tư Đồ Minh Nguyệt nhất thời không biết làm sao, nàng nhìn qua Lâm Minh, Lâm Minh do dự một chút vẫn gật đầu.
Gia yến cứ thế bắt đầu.
Cơm ngon ngọt ngào, sáu món ăn gia đình bình thường, bốn đôi đỗi đặt chỉnh thể, Lâm phụ còn cầm bầu rượu, chuẩn bị uống hai chén chúc mừng.
Tuy hai lão trở về nhà năm xưa, tâm tình rất tốt, trong nội tâm vẫn có tiếc nuối, cảm thấy nơi này yên lặng quá thì đơn điệu và cô độc.
Bọn họ hy vọng thanh tịnh, đồng thời hy vọng trong nhà náo nhiệt, người có thể làm gia đình náo nhiệt thì khiến hai lão ưa thích, hy vọng nhìn thấy.
Tư Đồ Minh Nguyệt chính là người được chọn.
Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, Lâm mẫu không ngừng gắt rau cho Tư Đồ Minh Nguyệt, trên mặt cười hiền lành và hòa ái.
Ăn nhiều đi, đây là món cá thố ngư dấm chua mà hắn yêu thích nhất, chỉ có cá thố ngư ở quê mới là chính tông nhất, một con nặng ba cân, nhất định phải còn tươi sống, phối với đường phèn...
Lâm mẫu nói liên tục, Tư Đồ Minh Nguyệt lại biết "hắn" trong miệng Lâm mẫu nói chính là Lâm Minh, cũng chính là Lâm An.
Có lẽ Lâm mẫu không biết Lâm An chính là Lâm Minh, nhưng biết rõ đồ ăn yêu thích của hai người giống nhau.
- Tư Đồ cô nương, đây là rượu lão già ta cất, nếm thử đi...
Lâm phụ cười ha hả.
Lâm Minh nhìn thấy tâm tình phụ mẫu thật tốt, tuy những năm này bọn họ cũng vui vẻ, nhưng chưa bao giờ như hôm nay, vui vẻ từ trong nội tâm.
Trong lòng Lâm Minh khẽ động, than nhẹ một tiếng, trong lòng có quyết định.
Môi của hắn khẽ nhúc nhích, dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Tư Đồ Yêu Nguyệt, ta và ngươi làm sư đồ trăm năm, nhưng bình thường không xưng là sư đồ, ta chỉ cần ngươi làm bạn với mẫu thân của ta, ta sẽ truyền thụ công pháp cho ngươi, cho ngươi một hồi tạo hóa. Hơn trăm năm sau, ta sẽ chuyển thế trùng tu, mà ngươi cũng nên rời khỏi.
Tư Đồ Minh Nguyệt đang dùng cơm, chiếc đũa run lên, nhìn qua Lâm Minh thật lâu mà không nói gì...
Tư Đồ Minh Nguyệt lưu lại, tuy nàng và Lâm Minh chỉ là quan hệ sư đồ, hơn nữa còn là tạm thời, nhưng mà phụ mẫu Lâm Minh không biết.
Trên thực tế trong mắt Lâm phụ Lâm mẫu thì Tư Đồ Minh Nguyệt lưu lại đã có ý nghĩa bất thường.
Hai lão vô cùng hy vọng hắn có bầu có bạn, có thể kết hôn, hơn nữa còn hạnh phúc mỹ mãn.
Lâm Minh không có giải thích hiểu lầm của hai lão nhân, hắn lưu Tư Đồ Minh Nguyệt lại bồi bạn với phụ mẫu, chỉ hy vọng phụ mẫu có thể an tường lúc tuổi già.
Đa số thời gian hắn không có trao đổi với Tư Đồ Minh Nguyệt, chỉ ném công pháp tu luyện cho Tư Đồ Minh Nguyệt, tự nàng tìm hiểu.
Về phần đan dược, Lâm Minh cũng có, mỗi hạt đan dược đều bị hắn hóa làm linh tuyền cho Tư Đồ Minh Nguyệt uống, chậm rãi luyện hóa.
Hiểu quả vô cùng rõ ràng.
Tư Đồ Minh Nguyệt trong mười năm ngắn ngủi đã tiếp cận Thần Biến Kỳ.
Kỳ thật thiên phú của nàng đặt ở Thần Vực cũng không tính là kém, nhưng bởi vì thiếu danh sư chỉ dạy, trì hoãn tu hành, hiện tại bổ sung tất cả, tuy Tư Đồ Minh Nguyệt không có khả năng đạt được đại thành tựu, nhưng được Lâm Minh chỉ đạo, muốn tu tới Thần Quân Kỳ không khó khăn gì.
Ngẫu nhiên Lâm Minh cùng Tư Đồ Minh Nguyệt đi ra ngoài, bọn họ đi thẳng vào sâu trong tinh không, Lâm Minh chọn truyền thụ một ít pháp tắc và công pháp cao thâm cho Tư Đồ Minh Nguyệt.
Thậm chí Lâm Minh còn cấp cho Tư Đồ Minh Nguyệt khối khối thần võ vô thượng tàn phiến, tuy không trông cậy vào Tư Đồ Minh Nguyệt tìm hiểu ra cái gì, nhưng ít ra cũng giúp nàng tiếp xúc với đại đạo, mở tầm mắt, đạt được một ít dẫn dắt.
Mỗi khi tới thời điểm này, Tư Đồ Minh Nguyệt nhíu mày, hoàn toàn không thấy đầu mối.
Nàng rất lo lắng Lâm Minh ngại mình dần, hy vọng có thể ngộ ra thứ gì đó, làm cho lâm Minh thỏa mãn, nhưng mà những đại đạo văn lộ kia quá thâm ảo phức tạp, Tư Đồ Minh Nguyệt dù ngộ như thế nào cũng không đạt được gợi ý.
Lâm Minh không nói cái gì, hắn chỉ hỏi tiến độ Tư Đồ Minh Nguyệt lĩnh ngộ, sau đó rời đi.
Thời gian trôi qua năm mươi năm.
Lâm phụ Lâm mẫu càng già nua, nhưng mà bọn họ tươi cười càng nhiều.
Ngoài tu luyện, Tư Đồ Minh Nguyệt có thời gian bầu bạn với phụ mẫu Lâm Minh, nàng thường xuyên vào bếp giúp Lâm mẫu làm thức ăn, cũng bài bàn cờ đánh cờ với Lâm phụ.
Tất cả hiền hòa và ấm áp, gia đình nguyên vẹn, vì bồi bổ đoạn khuyết điểm nhân sinh cuối cùng cho hai người.
Đây là thứ Lâm Minh muốn.
Hắn ở kiếp này đã bầu bạn với phụ mẫu tới khi nhắm mắt xuôi tay, dù là như thế, hắn muốn nhiễm một tia nhân quả cũng không có gì cả.
Xuân tới thu đi, lại qua hai mươi năm, Lâm phụ Lâm mẫu đã chống quải trượng, bọn họ đi lại khó khăn.
Mà trong nhà không có người hầu nào, mỗi lần mua thức ăn là Tư Đồ Minh Nguyệt vịn Lâm mẫu chậm rãi ra khỏi quán rượu Lâm gia, đi trên con đường quen thuộc.