- Hết thời gian rồi! Không biết đệ tử đi vào lần này có thể thu được thứ gì!
Kim Bình Nguyệt khẽ cười nói. Các võ giả khác cũng đều có chút chờ mong, bình thường đệ tử thí luyện bí cảnh Thần Thú bị tổn hại tỷ lệ sẽ không vượt qua một phần, mà so sánh với thu hoạch, thì đó coi như là hy sinh tất yếu. Dù sao đệ tử tân tú của bốn đại thị tộc Thần thú sẽ xuất hiện hết thế hệ này tới thế hệ khác, có tổn hại một ít tuy rằng ý nghĩa tổn thất thật lớn, nhưng còn không đến mức ảnh hưởng tới vận mệnh của thị tộc. Huống chi lịch lãm sinh tử như vậy cũng là quá trình thiên tài phải trải qua để trưởng thành.
Theo dao động càng ngày càng kịch liệt, xuất hiện đệ tử đợt thứ nhất của bốn đại thị tộc, những người này ai nấy đều thần sắc uể oải, có một số đệ tử trên thân còn có thương tích, rõ ràng là rất chật vật.
- Hả?
Hỏa Liệt Thạch nhướng mày kêu lên, trong lòng có loại dự cảm không lành, mà Kim Bình Nguyệt cũng đứng dậy:
- Trong Bí cảnh đã xảy ra dị biến gì hay sao?
Đệ tử của Long tộc thượng cổ nghe Hỏa Liệt Thạch hỏi như vậy, đều ngẩn ngơ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào.
- Đã xảy ra chuyện gì? Tổn hại mấy người?
Bao gồm cả Kim Bình Nguyệt, tất cả trưởng lão đều đứng lên, cau mày: hiển nhiên là có đại sự xảy ra, nếu không không có khả năng nhiều đệ tử đều bị cuốn vào như vậy.
- Chết tổn hại có thể gần 20 đệ tử, cụ thể chúng ta cũng không rõ ràng lắm!
Long Bát của Long tộc thượng cổ ấp a ấp úng nói. Long Bát cũng là đệ tử Thần Hải, xem như là phó đội trưởng của tiểu đội Long tộc thượng cổ lần này, tuy rằng Long Nhất là đội trưởng sẽ nhận trách phạt chủ yếu. Nhưng trước đó Long Nhất một đầu chui xuống khu vực đầm lầy màu đen rồi không trở ra nữa, phát Thiết Long Lệnh cũng không có hồi âm, chỉ sợ đã là dữ nhiều lành ít.
Như vậy, chỉ sợ trách nhiệm này cũng phải để mấy phó đội trưởng bọn họ gánh vác.
- 20 người!
Kim Bình Nguyệt cả kinh thất sắc, đây tuyệt đối là chuyện lớn rồi! Mà Hỏa Liệt Thạch cũng rất khẩn trương, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Lâm Minh cùng Hỏa Nhân Minh trong đám người, nhất là Lâm Minh, tu vi có hạn xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn có thể sống sót hay không?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kim Bình Nguyệt vội vàng hỏi.
- Là... Tu La Vương! Chúng ta đụng phải Tu La Vương đang độ ma kiếp! Nhưng Tu La Vương kia thật sự quá mạnh mẽ, các đệ tử chúng ta vây công nó, kết quả chẳng những không thể thành công đánh chết, ngược lại tổn thất thảm trọng. Đại khái tổn thất hết sáu phần đệ tử!
Long Thập Nhị có chút hổ thẹn nói. Hắn cũng là một phó đội trưởng. Loại chuyện tiền mất tật mang này thật sự đủ dọa người, chứng tỏ kẻ đưa ra quyết sách vô năng.
- Cái gì!? Hết sáu phần đệ tử! Kim Dẫn Thiên đâu? Dẫn Thiên hắn làm ăn ra sao? Trong tộc cho hắn nhiều thiên tài địa bảo như vậy, bảo hắn dẫn dắt đội ngũ, kết quả lại ra mệnh lệnh hoang đường như vậy sao!
Kim Bình Nguyệt thất thố nói. Hắn nói Kim Dẫn Thiên tự nhiên chính là Long Nhất, nhưng thật ra hắn không nghĩ tới chuyện xảy ra cho Long Nhất, dù sao thực lực của Long Nhất ở trong đệ tử của bốn đại thị tộc đều đứng hàng thứ nhất, ai chết cũng không nên đến phiên hắn mới đúng.
- Long Nhất hắn...
Nhắc tới Long Nhất, Long Bát, Long Thập Nhị đều lộ sắc mặt rất khó xem, bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có ai nói tiếp.
Kim Bình Nguyệt trái tim trong lòng nhảy bộp một cái: Long Nhất có thể xem là đệ nhất thiên tài của gia tộc họ Kim bọn hắn nghìn năm qua, cũng là đệ tử xuất sắc nhất của Long tộc thượng cổ 200 năm qua. Tuy rằng Kim Bình Nguyệt vừa rồi rủa mắng Long Nhất đến cẩu huyết lâm đầu, nhưng nếu Long Nhất thật sự gặp chuyện không may, thì tổn thất đó không thể tưởng tượng!
Long Bát cùng Long Thập Nhị còn chưa kịp trả lời, lại là một trận hào quang lóe lên, mười mấy đệ tử bị truyền tống đi ra.
Hỏa Liệt Thạch đảo ánh mắt lướt qua, ở trong đó đồng thời thấy được Lâm Minh cùng Hỏa Nhân Minh, ngoài ra, không ngờ ngay cả Nhan Nguyệt Nhi yếu nhất đều hoàn hảo không tổn hao gì, điều này làm cho lão thở ra một hơi dài: Quá tốt!
- Còn sống trở về là tốt rồi, còn sống trở về là tốt rồi!
Trong lòng bàn tay Hỏa Liệt Thạch đều có chút ẩm ướt, lúc này lão cũng không cầu thu hoạch, có thể sống chính là thu hoạch lớn nhất.
Mà Kim Bình Nguyệt đảo ánh mắt qua, không có phát hiện bóng dáng Long Nhất, sắc mặt hắn hoàn toàn sa sầm xuống. Sau mấy hô hấp, lại nối tiếp lẻ loi vài đệ tử bị truyền tống ra. Mà lúc này, sóng dao động của truyền tống trận dịu hẳn đi, chứng tỏ đã không có đệ tử sắp thông qua truyền tống trận.
Nói cách khác, Long Nhất... đã ngã xuống!
Tuấn kiệt trẻ tuổi 200 năm mới xuất hiện của Long tộc thượng cổ, đệ tử thiên tài tương lai có hy vọng không nhỏ trở thành nhân vật Thánh chủ, tu vi lại đạt tới Thần Hải trung kỳ, thực lực có một không hai toàn trường, lại có rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh... không ngờ lại ngã xuống ở trong bí cảnh Thần Thú!
Loại chuyện này, sợ là gần vạn năm qua cũng chưa từng phát sinh!
- Ai giết Long Nhất!? Tu La Vương sao?
Kim Bình Nguyệt hai mắt đỏ ngầu, gần như điên cuồng hét lên hỏi, cùng lúc đó, ánh mắt hắn nhìn toàn trường chung quanh, giống như một con dã thú. Ở hắn xem ra, tuy rằng Long Nhất không phải đối thủ của Tu La Vương, nhưng cũng có thể chạy trốn, dù sao nhiều người trốn ra như vậy, chẳng lẽ hắn là bị người ngáng chân, kết quả không thể chạy thoát?
Lâm Minh lẳng lặng ở một bên nghe, khi đón ánh mắt khát máu của Kim Bình Nguyệt cũng giữ sắc mặt bình tĩnh như thường. Ở trong bí cảnh Thần Thú giết người, thật sự rất khó tìm được chứng cớ, hắn cũng không sợ gì. Về phần một ít dấu vết đặc thù có thể truy tung hung thủ, Lâm Minh cũng nhờ Mộ Thiên Tuyết dò tra qua, có thể ngăn chặn loại tình huống này. Chỉ cần Lâm Minh kiên trì xem như không quan hệ với mình thì mọi sự đại cát.
Hỏa Liệt Thạch biết Long Nhất gặp chuyện không may, với tính tình của lão dù không vui sướng khi người gặp họa, cũng chế nhạo Kim Bình Nguyệt vài câu. Tuy nhiên Phượng tộc thượng cổ cũng tổn hại nhiều đệ tử như vậy, lão cũng không còn dạ nào châm biếm người ta, chỉ là nhẹ lắc đầu, chuyển hướng qua các đệ tử nói:
- Các ngươi đều thu được cái gì?
Chúng đệ tử nhao nhao lấy ra vật thu được trong Bí cảnh đưa cho Hỏa Liệt Thạch xem. Lâm Minh và Nhan Nguyệt Nhi cũng lấy ra san hô đen. Giá trị của mấy thứ này, còn chưa đủ bù lại tiêu hao Tử Dương thạch để đi vào bí cảnh Thần Thú.
- Ừm... Cũng coi như có thu hoạch đi!
Hỏa Liệt Thạch đưa ra đánh giá như vậy, Lâm Minh có thể còn sống đi ra là lão đã thấy rất đủ rồi.
Nhưng thật ra trong số mọi người, Tiêu Bình tu vi cao nhất tìm được một ít đồ vật giá trị rất không tệ: là một gốc cây Bạn Phượng Thảo. Bạn Phượng Thảo là linh thảo cùng nhau trưởng thành với Phượng Hoàng, giá trị cực cao, đối với Thánh chủ đều có công hiệu.
Theo lý thuyết, trong Thần Hoàng Bí cảnh đã không biết bao nhiêu ức năm không có Thần thú, cho dù trước kia có Bạn Phượng Thảo, hiện tại hẳn cũng đã héo rũ, nhưng Tiêu Bình tìm được cây Bạn Phượng Thảo này lại bị phong ở trong Mộc Linh Ngọc, giống như con trùng trong hổ phách được bảo tồn rất tốt.
Thu hoạch của Tiêu Bình đương nhiên nhận được khen ngợi của một số chấp sự hộ pháp phía sau Hỏa Liệt Thạch. Với địa vị của họ đều phải nịnh bợ Tiêu Bình, dù sao Tiêu Bình nhất định tương lai là nhân vật có thực quyền của Phượng tộc thượng cổ.
Mà Lâm Minh thì thần sắc lạnh nhạt, Tiêu Bình này cũng không phải người lương thiện gì, lúc trước khi đệ tử Phượng tộc thượng cổ bị rất nhiều ác ma Bí cảnh tu vi mấy vạn năm vây công, hắn vứt bỏ đội hữu, một mình chạy trốn.
- Lên đường thôi! Chúng ta quay về Phượng tộc!
Hỏa Liệt Thạch khẽ thở dài một hơi. Tuy rằng tổn thất thảm trọng, nhưng con đường của tu võ chính là như thế, cũng không có gì đáng thương cảm.
Mà lúc này, Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Sư tôn! Đệ tử tạm thời không định về Phượng tộc, đệ tử muốn ra ngoài lịch lãm một chuyến!
Long cốt Chí Tôn không thể để lộ, hơn nữa hấp thu nó là một quá trình lâu dài. Đương nhiên Lâm Minh không tính toán ở trong tộc hấp thu. Cho dù là Hỏa Liệt Thạch khi biết được mình có Long cốt Chí Tôn, loại mà Giới Vương đều phải đỏ mắt này, lão còn có thể bảo trì trạng thái hiện tại hay không đều khó nói. Giữa cha con có khi đều không đáng tin cậy, huống chi mình vốn cũng không phải con cháu dòng chính của gia tộc họ Hỏa.
- Hả? Ra ngoài lịch lãm?
Hỏa Liệt Thạch khẽ nhíu mày. Đệ tử của Phượng tộc thượng cổ cũng thường xuyên ra ngoài lịch lãm, nhưng Lâm Minh hiện tại cũng không phải thời điểm tốt để lịch lãm:
- Lâm Minh! Ngươi ngay cả Thần Hải cũng chưa đạt tới, ngươi cũng biết cao thủ Thần Vực có bao nhiêu rồi đấy? Hiện tại mà ngươi đi ra ngoài, không cẩn thận một chút bị người theo dõi, một võ giả Thần Biến kỳ bình thường đều có thể giết chết ngươi! Hơn nữa, hiện tại ngươi chính là thời điểm tấn công Mệnh Vẫn tầng chín, ở gia tộc họ Hỏa ta có thể cung cấp tài nguyên cho ngươi, còn có Thánh hỏa di thư để ngươi tìm hiểu... Thậm chí... ta còn định việc hôn nhân cho ngươi, các ngươi xem như Kim Đồng Ngọc Nữ, môn đăng hộ đối, hôn sự này đối với ngươi cũng là chuyện tốt rất tốt!
Hỏa Liệt Thạch nói tới đây, ánh mắt làm như vô tình như cố ý liếc mắt nhìn Nhan Nguyệt Nhi bên cạnh Lâm Minh, trong mắt lão lóe lên một ý cười không thể phát hiện, mà ý cười này nếu nhìn kỹ lại có điểm già mà không nên nết, không có ý tốt.
Nhan Nguyệt Nhi ngẩn người một chút, ngay từ đầu còn không có cảm giác gì, nhưng ngay sau đó đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì, lập tức trợn lớn đôi mắt đẹp, không thể tin nhìn về phía Hỏa Liệt Thạch, chẳng lẽ...
Cái gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ, môn đăng hộ đối, dường như... dường như... chính là mình chăng!
Toàn bộ Phượng tộc thượng cổ nữ nhân có huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ thật ra cũng có mấy người, nhưng trừ mình ra, còn lại phần lớn đã lớn tuổi, đã lập gia đình... hiển nhiên không thích hợp với Lâm Minh; cộng thêm ánh mắt của Hỏa Liệt Thạch vừa rồi, trong lòng Nhan Nguyệt Nhi đã có chín thành nắm chắc, đối tượng đính hôn này chính là mình!
Ý thức được điểm này, trong lòng Nhan Nguyệt Nhi không biết là cảm giác gì nữa!? Nói tới, nữ nhân huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ nếu bị nam nhân lấy đi nguyên âm, vẫn có ảnh hưởng đối với huyết mạch lực của mình, dù sao tinh nguyên cùng cấp với máu, song tu tương đương dung hợp một phần huyết mạch với nam nhân, sao có thể không chịu ảnh hưởng?
Nhan Nguyệt Nhi vốn đã thề không đến Thánh chủ không lấy chồng, nàng cũng không muốn huyết mạch lực của mình bị pha loãng, nhưng hiện tại, nếu bảo nàng gả cho Lâm Minh, dường như... dường như...
Nhan Nguyệt Nhi tưởng tượng một chút cảnh tượng kia, cảm giác cũng không phải chuyện quá khó khăn để người ta tiếp nhận mà...
Nàng không kiềm được vụng trộm nhìn thoáng qua Lâm Minh, mà Lâm Minh lại dường như vốn không có hứng thú biết cái gọi là người đính hôn là ai, đương nhiên cũng không có nghĩ nhiều, hắn vẫn bình thản nhìn Hỏa Liệt Thạch, nghiêm trang nói:
- Đệ tử quả thật muốn ra ngoài lịch lãm, xin sư tôn thành toàn!