Thanh Tang thành thành chủ Triệu Nham Danh cả kinh, nói:
- Ngươi nói đó là Tần Hạnh Hiên, Tần tiểu thư?
- Tất nhiên là nàng rồi, Tần nguyên soái có nhiều cháu gái, nhưng nếu luôn đi cùng Mộc Dịch tiên sinh thì chỉ có Tần Hạnh Hiên tiểu thư thôi.
Tần Hạnh Hiên?
Đó chính là thiên chi kiêu nữ của phủ nguyên soái a, là viên ngọc quý trong tay Tần nguyên soái, làm sao lại xuất hiện tại Thanh Tang thành trong lúc thú triều tàn sát bừa thế này? Người áo trắng đứng trước Tần Hạnh Hiên thoạt nhìn có thân phận rất cao kia là ai?
Triệu Nham Danh đang vô cùng kinh ngạc, Cầm Tử Nha bỗng nói:
- Trong các ngươi, ai là chủ sự?
Chu Bình đã chết, tất nhiên là Triệu Nham Danh đứng ra, nói:
- Tại hạ Triệu Nham Danh, Thanh Tang thành thành chủ.
- Thì ra là Triệu thành chủ, ta là phủ chủ Cầm Tử Nha của Thiên Vận quốc Thất Huyền võ phủ, lần này mang theo một trăm hai mươi võ giả của Thất Huyền võ phủ tới Thanh Tang thành, mong Triệu thành chủ bố trí một chút.
Mang theo một trăm hai mươi võ giả của Thất Huyền võ phủ tới Thanh Tang thành ư?
Triệu Nham Danh nghe được tin tức này, gần như không thể tin vào tai mình, đây quả thực là chuyện cực kỳ tốt, nên biết rằng hiện giờ thú triều đang tàn sát Thiên Vận quốc, rất nhiều thành thị gặp tai họa, thậm chí kinh thành Thiên Vận thành cũng không may mắn thoát khỏi, đúng lúc này, Thất Huyền võ phủ lại từ ngàn dặm xa xôi, phái ra một trăm hai mươi cao thủ cưỡi Thần Phong điêu tới Thanh Tang thành, thậm chí ngay cả phủ chủ Cầm Tử Nha cũng đều tự thân tới, tại sao có thể như vậy?
Triệu Nham Danh bị cảm giác hạnh phúc mãnh liệt này làm cho ngây ra, sửng sốt vài giây, lập tức mừng quá mà sợ, nói:
- Hoan nghênh Cầm phủ chủ, ta đại biểu cho tất cả dân chúng Thanh Tang thành, cảm tạ Cầm phủ chủ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết.
Cầm Tử Nha không muốn nói thêm những lời khách sáo với Triệu Nham Danh nữa, hắn trực tiếp hỏi:
- Triệu thành chủ, theo ta được biết, Lâm Minh đã ở Thanh Tang thành, tại sao không thấy hắn?
Vừa rồi Cầm Tử Nha đã thả cảm giác ra một phen, không thấy Lâm Minh, điều này có chút khác thường.
- Điều này...
Lập tức vẻ mặt Triệu Nham Danh trở nên đắng chát, Lâm Minh có thân phận quan trọng, hiện tại lại xảy ra chuyện tại địa bàn của hắn, e rằng sẽ không có chuyện tốt rồi.
Hắn cắn răng kể lại chuyện xảy ra một lần. Nghe tới đoạn Lâm Minh bị ba, bốn cao thủ Hậu Thiên, còn có một võ giả Hậu Thiên đỉnh phong của tông môn đuổi giết, Cầm Tử Nha chỉ nhíu mày, nhưng Tần Hạnh Hiên lại đã biến sắc.
Bị cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong từ tông môn đuổi giết? Lại còn không chỉ là một người!
Tần Hạnh Hiên lập tức căng thẳng.
Cầm Tử Nha lấy ra một tấm Truyền Âm phù, nói thử một câu, quả nhiên không thể tìm được vị trí của Lâm Minh. Trừ phi là Truyền Âm phù đẳng cấp cao của Thần Hoàng đảo, nếu không thì đa số Truyền Âm phù chỉ truyền âm được trong khoảng cách hơn một trăm dặm, tối hôm qua Cầm Tử Nha biết được tin tức Lâm Minh ở trạm dịch thì cũng là do liên hoàn Truyền Âm phù truyền tới.
- Triệu thành chủ, bọn họ là ai? Có điều gì đặc thù không?
Cầm Tử Nha trầm giọng hỏi.
- Điều này thì hạ quan không biết...
Triệu Nham Danh mờ mịt lắc đầu, chỉ có thể cố gắng miêu tả bộ dáng của những người đó, không có tin tức nào có giá trị cả.
Mãi cho tới khi Triệu Nham Danh nói rằng trên y phục của Chu Tâm Ngữ có một dấu hiệu trăng lưỡi liềm mờ nhạt, Cầm Tử Nha rốt cuộc cũng hiểu ra, đối phương chính là người của Lãm Nguyệt tông, mà e rằng Lâm Minh ngẫu nhiên đã bị quấn vào một trận tranh đoạt quyền lợi giữa các đệ tử dòng chính của Lãm Nguyệt tông.
Cả ban ngày, Thanh Tang thành chỉ gặp vài lần thú triều nhỏ, căn bản không cần quân đội ra tay, đám người Thất Huyền võ phủ đã tự mình giải quyết xong, hơn một trăm cao thủ, một người nhận lấy một trăm quân sĩ. Cộng lại cũng bằng mấy vạn đại quân, thú triều chỉ có mấy vạn hung thú cấp hai, chỉ cần vài cao thủ Hậu Thiên ra tay, hợp lực đánh chết hung thú cấp bốn, thú triều sẽ tự phá.
Tuy rằng thú triều đã không còn là vấn đề nữa, nhưng toàn bộ quân doanh lại không thể thoải mái nổi. Một tầng mây đen dày đặc đang bao phủ xuống, tất cả chỉ vì Lâm Minh vẫn sinh tử chưa rõ.
Thành chủ Triệu Nham Danh, còn cả vài đại gia chủ cũng dần dần hiểu rõ một chuyện, Cầm Tử Nha từ Thiên Vận thành mấy ngàn dặm xa xôi tới đây, thậm chí ngay cả Tần Hạnh Hiên và Mộc Dịch tiên sinh cũng tới, không phải là vì cứu Thanh Tang thành bọn họ, mà là vì bảo hộ gia quyến của Lâm Minh.
Triệu Nham Danh không thể tưởng tượng được, việc này cần phải có mặt mũi lớn tới mức nào mới có thể xảy ra?
Lâm gia gia chủ Lâm Vạn Sơn ngay cả ngồi cũng không yên, hắn vạn lần không ngờ Cầm Tử Nha có địa vị cao hơn cả hoàng đế này lại hưng sư động chúng tới Thanh Tang thành, chính là vì bảo hộ toàn gia tộc của mình, điều này thật sự làm cho hắn hết sức lo sợ, thụ sủng nhược kinh.
Càng như vậy, Triệu Nham Danh lại càng lo lắng, tuy rằng trước kia hắn biết rằng địa vị của Lâm Minh rất cao, nhưng hiện tại xem ra, Lâm Minh chẳng những có địa vị cao, hơn nữa còn có tầm quan trọng không gì sánh nổi với Thất Huyền cốc, hắn thậm chí còn biết được từ chỗ Cầm Tử Nha rằng, Thất Huyền cốc tổng tông cũng phái người đến đây, chỉ là do đường sá xa xôi, bây giờ còn chưa tới lãnh thổ Thiên Vận quốc mà thôi.
Những chuyện cao tầng của tông môn thì tất nhiên Triệu Nham Danh khó có thể hiểu nổi, hắn cũng không rõ ràng lắm một cường giả tương lai tất thành cao thủ Toàn Đan, thậm chí là cao thủ Toàn Đan đỉnh cấp, đối với Thất Huyền cốc là có ý nghĩa như thế nào, cho dù tương lai Lâm Minh không phải là đệ tử của Thất Huyền cốc, chỉ cần giao hảo với Lâm Minh, thì đều có thể cam đoan Thất Huyền cốc có mấy trăm năm thịnh vượng.
Thời điểm này, Triệu Nham Danh đã sớm vứt Chu Bình bị giết ra sau đầu, hắn không ngừng tổ chức vệ đội tìm kiếm Lâm Minh, nhưng lại không có kết quả gì.
Mắt thấy sắc mặt Cầm Tử Nha càng lúc càng âm trầm, Triệu Nham Danh gấp đến mức không ngồi yên, hắn bắt đầu ý thức được một chuyện, nếu Lâm Minh thật sự biến mất, e rằng hắn sẽ không chỉ có một khuyết điểm nho nhỏ như vậy, mà hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, phi thường nghiêm trọng, thậm chí ngay cả Cầm Tử Nha cũng đều có thể bị liên lụy.
Tần Hạnh Hiên vẫn luôn lo lắng, ăn cơm cũng không có tâm trạng nào, Lâm Minh đã ra ngoài gần mười canh giờ rồi.
Cứ như vậy, mãi cho tới ban đêm, tại đường chân trời phía tây bỗng xuất hiện một điểm nhỏ màu đỏ, đám thị vệ lập tức tới báo cáo, các cao thủ có nhãn lực tốt đều thấy rõ đó là một con xích long canh dài, mà trên lưng cự long rõ ràng có hai bóng người, đứng phía trước chính là Lâm Minh.
Lâm Minh đã trở lại, đám người do Cầm Tử Nha cầm đầu, Triệu Nham Danh, Lâm Vạn Sơn, Mộc Dịch tiên sinh, Tần Hạnh Hiên đều xuất hiện phía tây quân doanh để chờ.
Mãi cho tới khi Phi Thiên Giao bay tới gần, Triệu Nham Danh mới thở phào một hơi, Lâm Vạn Sơ lại càng kích động hơn.
Mà Cầm Tử Nha thì vừa cao hứng lại vừa có chút nghi hoặc, nhìn Lâm Minh thoải mái quay về như vậy, chẳng lẽ những kẻ đuổi giết hắn đã...
Tần Hạnh Hiên lại không lo lắng nhiều như vậy, trái tim lo lắng suốt một ngày của nàng rốt cuộc cũng buông xuống, vốn nàng đang vui vẻ chuẩn bị bước lên đón, là hảo bằng hữu với Lâm Minh, tất nhiên nàng có lý do làm như vậy. Nhưng chỉ đi vài bước, Tần Hạnh Hiên lại tạm dừng chân, đứng yên tại chỗ, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào nữ nhân đứng sau Lâm Minh, đối phương có dung mạo khí chất không thua kém gì minh...
Lúc ban ngày, khi hỏi chuyện Triệu Nham Danh, Tần Hạnh Hiên nghe được rất rõ, Triệu Nham Danh từng nói qua, vốn vài tên cao thủ Hậu Thiên kia dạ tập quân doanh chính là hướng về phía cô gái này mà tới, căn bản không liên quan tới Lâm Minh. Nhưng hắn lại ra tay, mạo hiểm tính mạng...
Ánh mắt Tần Hạnh Hiên hơi đổi, không biết đang suy nghĩ gì.
“Lâm thiếu hiệp, ngươi thiếu chút nữa đã dọa chết bản quan a!”.
Tảng đá lớn trong lòng cũng được đặt xuống, Triệu Nham Danh thiếu chút nữa đã mềm người ngã xuống đất rồi.
Nhìn thấy nhiều người tới đón mình như vậy, ai nấy đều mang vẻ mặt lo lắng, Lâm Minh có chút ngượng ngùng, bởi vì chân nguyên tiêu hao quá lớn, cộng thêm vừa mới hấp thu Ma Tâm Toái Tinh, khí tức có chút không ổn, nên hắn mới ngồi xuống điều tức một lúc lâu, không nghĩ tới lại làm cho những người này lo lắng như vậy.
- Lâm Minh, ngươi đi đâu mà lâu vậy, từ đêm qua đến giờ đã xảy ra chuyện gì?
Cầm Tử Nha hỏi.
Lâm Minh chắp tay, nói:
- Cầm phủ chủ, là sơ sót của ta, vốn có thể sớm trở về, bởi vì giao chiến tiêu hao hơi lớn một chút, nên mới tìm một sơn động để điều tức, hơi lâu một chút.
Cầm Tử Nha đi cùng Lâm Minh vào trong doanh trướng, hỏi:
- Lâm Minh, đám đệ tử Lãm Nguyệt tông truy sát ngươi đâu rồi? Ta nghe Thanh Tang thành thành chủ nói, trong đó có cả cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong phải không?
Lâm Minh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Đúng vậy, người kia đã bị ta giết.
Cầm Tử Nha ngây người ra. Cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong, chưa chắc đã yếu hơn Cầm Tử Nha là bao, vậy mà lại bị Lâm Minh giết? Khó có thể tưởng tượng được, đây chẳng phải có nghĩa rằng Lâm Minh đã thực lực rất gần với mình, thậm chí còn vượt qua cả mình ư?
Tốc độ tăng thực lực khủng bố đến vậy, làm cho Cầm Tử Nha khó có thể tin được, điều này thật sự đã vượt qua phạm vi lý giải của hắn.
- Cầm phủ chủ, chuyện này cần phải giữ bí mật, bên ngoài thì nói ta chạy thoát là được rồi.
Lâm Minh không muốn chuyện này truyền tới tai của Âu Dương Bác Duyên tại Thất Huyền cốc, che giấu thực lực của mình, làm cho đối phương chủ quan thì mới là điều nên làm.
- Được rồi...
Cầm Tử Nha há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, đây thật sự là một tên “yêu nghiệt”.
- Đúng rồi Cầm phủ chủ, về lần thú triều này, bên phía Thần Hoàng đảo có phản ứng gì không?
Nói tới chuyện này, sắc mặt Cầm Tử Nha trở nên nghiêm túc, nói:
- Theo tin tức mà tổng tông truyền tới, sau lần thú triều này, có lẽ Thần Hoàng đảo sẽ động thủ với Nam Hải Ma Vực...
Cầm Tử Nha nói tới đây, khẽ thở dài một hơi, trận chiến tranh quét qua toàn bộ Nam Thiên Vực này rốt cuộc vẫn diễn ra, lần này, không biết lại có bao nhiêu võ giả chết, thậm chí còn có rất nhiều tông môn cũng bị hủy diệt theo.
Tuy nhiên chiến tranh cũng là lúc xuất hiện anh tài, từ xưa đến nay, thời điểm mà anh hùng cao thủ xuất hiện thì đều là trong lúc đại chiến nổi lên, ngàn năm qua Nam Thiên Vực chưa nảy sinh chiến sự quy mô lớn nào, có lẽ đã bình tĩnh quá lâu rồi...
Lâm Minh cũng không nói gì, lời này của Cầm Tử Nha cũng không vượt qua dự kiến của hắn, đây có lẽ là hiệu quả mà Nam Hải Ma Vực muốn tạo thành, nếu Nam Hải Ma Vực chủ động công kích Thần Hoàng đảo, thì Thần Hoàng đảo sẽ có lợi thế sân nhà, dùng hộ đảo đại trận, tất nhiên sẽ làm cho Nam Hải Ma Vực tổn thất thảm trọng.
Nhưng nếu giao chiến bên ngoài, thì sẽ không xuất hiện loại tình huống này nữa.
Khi Cầm Tử Nha đang nói chuyện với Lâm Minh, trong một doanh trướng đã được nha hoàn tỉ mỉ dọn dẹp, Tần Hạnh Hiên đang ngồi bên rèm, nhìn bầu trời bên ngoài mà ngẩn ra, ánh mặt trời lúc lặn xuống, tạo thành ráng đỏ, trông rất mỹ lệ, kéo dài tới cả Thanh Tang sơn phía xa, làm cho Tần Hạnh Hiên nhìn tới xuất thần.
- Nha đầu, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?
Mộc Dịch đi tới, cười nói.
- Lão sư!
Tần Hạnh Hiên hoảng hốt, vội vàng đứng lên thi lễ, đang muốn tìm một cái cớ nào đó để đổi chủ đề, nhưng không nghĩ tới Mộc Dịch lại nói:
- Đừng có nói với ta rằng ngươi đang lo lắng chiến sự, tìm cách đánh lui lần thú triều này nha!
Sắc mặt Tần Hạnh Hiên đỏ lên, xấu hổ không nói ra lời!