Không riêng gì võ giả Ải Ma tộc, võ giả Cự Ma tộc cùng thiếu nữ Yêu Tinh tộc càng thêm kinh ngạc không hiểu, lúc trước bọn họ cũng tự mình xuất thủ công kích sinh vật hình người, mặc dù dùng tới võ kỹ, xuất thủ toàn lực, căn bản là cũng không phá được da lông của loại sinh vật này.
Kia hoàn toàn không phải là một cấp bậc!
Nhưng là mới vừa rồi, hai đạo tia sáng tùy ý liền xuyên thủng hai con yêu thú hình người, trong nháy mắt chết ngay lập tức, không có chút kéo dài nào, đây rốt cuộc là thứ gì xuất thủ?
Nhìn thi thể hai con yêu thú vẫn lay động trên mặt đất, ba võ giả may mắn còn sống, đồng thời cũng ý thức lui về phía sau mấy bước, ở trên đầu hai con yêu thú, có hai cái lỗ máu thông thấu nhìn thấy mà giật mình, óc màu đỏ trắng chảy ra dọc theo lỗ máu, chảy đầy đất.
Ba con hung thú hình người kia thấy đồng bạn tử vong, bắt đầu táo bạo tức giận, chúng nó gầm thét nhìn về bốn phía, muốn tìm được người đánh lén.
Mà ngay vào lúc này, trong sương mù xám xuất hiện mấy đạo nhân ảnh.
Sau khi ba con hung thú thấy bóng người, gầm thét xông tới!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Lại là ba đạo tia sáng bắn ra, xuyên thủng sương mù xám, trực tiếp bắn vào chỗ mi tâm của ba con hung thú!
Thân thể ba con hung thú chấn động, bị tia sáng xuyên thủng, nhào tới về phía trước, mà một con ở giữa, thi thể bởi vì nguyên nhân quán tính, trực tiếp xông về mấy nhân ảnh kia.
Rồi sau đó một màn để cho ba tên võ giả phía ngoài cả đời khó quên đã xảy ra, một đạo tia sáng màu xanh da trời rực cháy phóng lên cao, thi thể con cự thú nhào tới kia bị tia sáng xanh da trời bắt được từ đầu đến chân, chia ra làm hai!
Máu tươi rơi như mưa to!
Oành! Oành!
Thi thể bị chia làm hai nửa rơi xuống đất, mà bóng người xuất thủ ở giữa kia, bởi vì lưu năng lượng bảo vệ, không có dính một tia máu đen.
Ba võ giả bên ngoài thấy một màn như vậy, cảm thấy may mắn sống sót sau tai nạn, đồng thời, cũng bắt đầu thấp thỏm lo âu, bọn họ nhìn ra hình thể mấy người này cũng là loài người cùng Yêu Tinh tộc.
Hành trình Vạn Cổ Ma Khanh hôm nay đã đến giai đoạn sau, thứ nhất không có người dẫn đường dẫn đội, thứ hai hiện tại chỉ cần là võ giả còn sống sót, trên người thường thường mang theo tài nguyên.
Cho nên... Giữa các tiểu đội chém giết càng ngày càng thường xuyên, chuyện giết người cướp của, phát sinh nhiều lần!
Bốn võ giả trước mắt, giết bọn hắn quả thực như chém dưa thái rau, chỉ cần bọn họ động lòng xấu xa một chút, ba người bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Đa tạ mấy vị tháp chủ đại nhân ân cứu mạng...
Võ giả Ải Ma tộc cầm đầu trong ba người vội vàng bái tạ, hắn cho rằng cũng chỉ có tháp chủ mới có thể có thực lực bậc này, chỉ mong mấy tháp chủ không vừa mắt bọn họ, có thể lưu lại đường sống cho bọn họ.
Sau khi bái tạ, võ giả Ải Ma tộc ngẩng đầu, mà lúc này, hắn ngây dại lần nữa, theo bốn gã võ giả đi ra từ trong sương mù xám, hắn rốt cuộc thấy rõ dung mạo của mẠngười, kia hẳn là Đoan Mộc Quần, Lam Thấm, Phong Thần cùng với... Lâm Minh?
Lúc mới vừa gia nhập Vạn Cổ Ma Khanh, Lâm Minh là nhân vật tiêu điểm, bọn họ dĩ nhiên nhận được. Sau lại nghe nói Lâm Minh đã chết, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở khu vực một ngàn một trăm dặm của Vạn Cổ Ma Khanh?
Đầu óc ba tên võ giả cũng là hỗn loạn một mảnh, lúc này võ giả Ải Ma tộc đột nhiên nhớ tới, căn cứ vị trí để phán đoán, mấy đạo tia sáng vừa rồi rõ ràng chính là xuất từ tay Lâm Minh.
Điều này sao có thể?
Õ giả Ải Ma tộc tự nhận mình cũng có thể xếp hạng trung thượng ở tôn chủ Thông Thiên tháp, lấy thực lực của hắn, cả chút ít yêu thú kia cũng không đánh được, bây giờ lại bị miểu sát trong nháy mắt, chẳng lẽ Lâm Minh có thực lực đến gần chủ tháp chủ?
Nghĩ tới đây, võ giả Ải Ma tộc chỉ cảm thấy hốt hoảng, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
- Nguyên lai là Thanh Liên tiểu muội, cùng với Sa Nham tôn chủ...
Đoan Mộc Quần khẽ cười nói, hắn nhận biết thiếu nữ Yêu Tinh tộc bên trong ba người, về phần tôn chủ Ải Ma tộc kia, Đoan Mộc Quần chẳng qua là tên, cũng không quen biết.
- Đoan Mộc sư huynh, cảm ơn cứu giúp.
Thiếu nữ tên là Thanh Liên sắc mặt trở nên hồng, nhẹ nói, mặt nàng hồng không phải bởi vì xấu hổ, mà là bị biến cố liên tiếp làm cho cả kinh nên tim đang đập rất nhanh, làm cho máu huyết lưu thông cấp tốc.
- Ha ha, cũng không phải là ta cứu, ta không có bản lãnh này, muốn tạ ơn thì tạ ơn Lâm huynh.
[ truyen cua tui @@ N
et ] Đoan Mộc Quần cười ha hả nói, lần này bọn họ tiến vào cấm khu ngàn dặm, cộng thêm một tháng tu dưỡng ở trong cổ mộ, ước chừng bị vây nửa tháng, rốt cuộc đi ra dưới sự hướng dẫn của Lâm Minh, vui sướng sống sót sau tai nạn, để cho tâm tình hắn thật tốt.
Sa Nham tôn chủ xuất thân từ Ải Ma tộc thấy Đoan Mộc Quần rõ ràng không có ý tứ giết người cướp của, lại là quen biết cũ với Thanh Liên trong đội ngũ bọn họ, nhất thời mừng rỡ trong lòng, như thế xem ra một kiếp này là tránh thoát!
- Tại hạ Sa Nham tôn chủ của Ngũ Sắc tháp, cảm tạ Lâm thiếu hiệp xuất thủ cứu giúp.
Lúc này cũng bất chấp đi ngẫm nghĩ làm sao Lâm Minh mạnh như vậy, tôn chủ Ải Ma tộc hai tay ôm quyền, bái tạ lần nữa, trong lúc vô tình ngữ khí của hắn đã trở nên tôn kính.
- Không có chuyện gì, ta chỉ là có một vấn đề muốn hỏi các ngươi.
Lâm Minh mặt không chút thay đổi, nói.
- Lâm thiếu hiệp xin cứ hỏi, tại hạ biết thì sẽ nói.
- Ừm, ta hỏi, các ngươi tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh mấy tháng?
Lâm Minh đột nhiên nói lên cái vấn đề này, không đơn thuần là võ giả Ải Ma tộc không giải thích được, đám người Đoan Mộc Quần cũng là hai mặt nhìn nhau, cái này còn phải hỏi sao, ba người trước mắt đương nhiên là theo chân bọn họ cùng nhau tiến vào, cũng chính là ở trong Vạn Cổ Ma Khanh hai tháng rưỡi.
Sa Nham tôn chủ mặc dù trong lòng ngờ vực, nhưng vẫn là cung kính hồi đáp:
- Lâm thiếu hiệp, tại hạ tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh đã là năm tháng.
- Năm tháng...
Lâm Minh khe khẽ trầm ngâm, không có vẻ gì ngoài ý muốn, song đám người Đoan Mộc Quần cũng là hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thế nào lại là năm tháng? Rõ ràng là hai tháng rưỡi mới đúng a!
Bọn họ nhìn về phía Lâm Minh, thấy Lâm Minh một bộ đã trong dự liệu, nhất thời hiểu được, sợ rằng bên trong cấm khu ngàn dặm, tốc độ trôi qua của thời gian có cổ quái.
Thật ra thì, thời gian không gian thường thường tồn tại một thể, lực trường cường đại có thể vặn vẹo không gian, hơn phân nửa cũng sẽ nhân tiện thay đổi tốc độ chảy của thời gian nơi đó, thời gian không gian đồng thời thay đổi, chẳng có gì lạ, cho nên Lâm Minh đã sớm đoán được, thời gian bọn họ ở trong cấm khu ngàn dặm sẽ không là một kiểu với phía ngoài, bây giờ nhìn lại, vừa lúc chậm gấp đôi.
- Ừm, không có chuyện gì.
Lâm Minh khoát khoát tay, trong lòng nghĩ cũng là một chuyện khác, hắn ở bên trong Vương Giả Tù Lung, từng tiến vào lao lung thời không, ban đầu hắn hiểu về bản chất thời gian, thời gian là ảo giác của ý thức về vạn vật biến hóa, chỉ cần trừ đi ảo giác cùng ma chướng trong lòng, bảo đảm bản tâm bất loạn, cũng sẽ không tự mình bị lạc trong thời gian vặn vẹo.
Mà bây giờ nhìn lại, chưa hẳn như thế.
Mặc dù bảo vệ cho bản tâm, vẫn sẽ bị xoắn vào bên trong lốc xoáy không gian, hơn nữa chính mình lại hồn nhiên chưa tỉnh.
Nghĩ tới đây, Lâm Minh khẽ thở dài một cái, thời gian so sánh với không gian còn hư vô mờ mịt hơn, khoảng cách bây giờ của hắn muốn chạm tới bản chất thời gian vẫn là xê xích quá xa, hiểu ở trước kia có lẽ có địa phương đúng, nhưng là đi vào bên trong pháp tắc rộng lớn, có lẽ cũng không thể dùng lại.
- Chúng ta đi, rời đi nơi này.
Lâm Minh không suy nghĩ thêm về thời gian hỗn loạn trong cấm khu ngàn dặm của Vạn Cổ Ma Khanh nữa, những thứ này không phải là hắn bây giờ có thể suy nghĩ cẩn thận.
- Đi chỗ nào?
Đoan Mộc Quần hỏi.
- Ra khỏi Vạn Cổ Ma Khanh!
Lâm Minh quả quyết nói.
Vạn Cổ Ma Khanh mở ra không quá nửa năm, hiện tại đã năm tháng, đến lúc nên đi ra.
Nghe Lâm Minh nói như vậy, võ giả Ải Ma tộc nhãn châu xoay động, nói:
- Lâm thiếu hiệp, có thể mang chúng ta theo hay không?
Ý nghĩ của võ giả Ải Ma tộc rất đơn giản, bọn họ chỉ còn lại có ba người, còn dư lại một tháng cũng không còn trông cậy tìm được cơ duyên gì, có thể bình an đi ra ngoài đã là cảm ơn trời đất, đi theo Lâm Minh tự nhiên nguy hiểm giảm rất nhiều.
- Có thể!
Lâm Minh không do dự, trực tiếp gật đầu đáp ứng, tổ đội vốn chính là chuyện tình cùng có lợi.
Cứ như vậy, đoàn người bước lên đường trở về.
Lúc tiến vào, có hướng đạo dẫn đường, đi ra ngoài thì toàn dựa vào chính mình, gần nửa năm qua, võ giả còn sống sót cũng tích lũy không ít kinh nghiệm về Vạn Cổ Ma Khanh, hơn nữa Lâm Minh dẫn đội, dọc đường đi gặp phải mấy lần nguy hiểm nhỏ, cũng dễ dàng giải quyết, trừ thiếu nữ Yêu Tinh tộc tên là Thanh Liên kia bị một chút đả thương, không có tổn thất gì nữa.
Mười lăm ngày sau, đoàn người trở lại cửa bắc của Vạn Cổ Ma Khanh.
Lúc này, lối vào đã tụ tập không ít người, tuy nói thời gian thông đạo Vạn Cổ Ma Khanh đóng cửa còn có hơn nửa tháng, nhưng mọi việc nên sớm không nên chậm trễ, không động thân sớm một chút thì vạn nhất gặp phải biến cố gì, bị vây ở trong Vạn Cổ Ma Khanh không ra được, vậy thì chết oan.
Thấy bốn người Lâm Minh, Đoan Mộc Quần, Phong Thần, Lam Thấm đồng thời xuất hiện, lập tức dẫn tới xôn xao thật lớn!
Bốn người này, cũng là nhân vật rất có lai lịch, không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai bọn họ đều sẽ phong hoàng xưng đế!
- Lâm Minh, tiểu tử này! Không phải là đã chết sao?
Lời đồn đại về Lâm Minh tử vong, đã sớm truyền khắp, ai cũng biết chuyện tình ban đầu Lâm Minh trở về tuyệt địa chịu chết, hôm nay thấy Lâm Minh bình yên vô sự xuất hiện ở bên trong đám người, hơn nữa đi cùng đám người Đoan Mộc Quần, khiến những người này cả kinh nói không ra lời.
- Lâm Minh làm sao sẽ đi cùng Đoan Mộc Quần?
- Hắn không phải nói lâm vào tuyệt địa sao? Chẳng lẽ được người cứu? Được Đoan Mộc Quần cứu sao?
- Có khả năng, tuy nhiên cũng có thể là sau này bọn họ mới gặp nhau.
Các võ giả ở đây rối rít nghị luận, Lâm Minh là nhân vật tiêu điểm, Đoan Mộc Quần dĩ nhiên lại càng là nhân vật tiêu điểm, Đoan Mộc Quần mặc dù bị cho là thiên phú hơi kém hơn Lâm Minh, nhưng bàn về thực lực lại bị cho là ở phía trên Lâm Minh, hai người hôm nay xuất hiện cùng nhau, tự nhiên dẫn đến ánh mắt của người khác.
Lâm Minh đối với mấy nghị luận này căn bản không rảnh mà để ý, hắn đi thẳng tới bên cạnh một tảng đá lớn, ngồi xuống điều tức.
Về phần đám người Đoan Mộc Quần, cũng đi theo Lâm Minh, chung quanh có không ít người quen biết Đoan Mộc Quần, dựa theo tính cách dĩ vãng của Đoan Mộc Quần, kết giao hào kiệt thiên hạ, tất nhiên sẽ tiến lên chào hỏi một phen, tuy nhiên hiện tại, hắn lại không làm như vậy, trải qua một loạt gặp gỡ ở cấm khu ngàn dặm, Đoan Mộc Quần cảm giác nhãn giới của mình thoáng cái đề cao một mảng lớn, những người này, thật sự không vào được mắt của hắn.
- Có ý tứ!
Ở cách đó không xa, một thanh niên áo đen khóe miệng khẽ nhếch, hắn là Chuyên Du đến từ Ngũ Sắc tháp, đồng dạng là truyền nhân thánh địa, danh tiếng chẳng qua là hơi kém Đoan Mộc Quần, thậm chí còn ở phía trên Lam Thấm.
Hành trình Vạn Cổ Ma Khanh lần này của Chuyên Du cực kỳ may mắn, chiếm được cơ duyên rất lớn, thực lực bạo tăng!
Lòng tự tin của Chuyên Du vì vậy mà bành trướng cực độ, hắn tin tưởng, hắn bây giờ đã tư chất tranh giành cao thấp cùng Đoan Mộc Quần!
Hắn khe khẽ trầm ngâm, liền đi tới chỗ Đoan Mộc Quần.