Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lâm Minh, ngươi đi theo ta.

Long Tôn vẫy tay một cái, một đạo hào quang cuốn lấy Lâm Minh, thân ảnh hai người lập tức biến mất, Lâm Minh chỉ cảm thấy không gian bị xé rách, sau đó bọn họ đi vào không gian hoàn toàn độc lập.

Không gian này vô cùng to lớn, vô biên vô hạn, Lâm Minh đứng trên khu vực hoang vu.

Thổ địa màu xám vô biên vô hạn, khắp nơi là cát đá khô hạn, không có nửa điểm sinh cơ. Trên mặt đất ngẫu nhiên có thể thấy hài cốt thật lớn, không biết là là sinh vật gì lưu lại, một vài hài cốt cực lớn chôn một nửa dưới đất, lộ ra vài đoạn tàn cốt chỉa lên trời.

Trên bầu trời cũng trống rỗng, không có đám mây, không có nhật nguyện tinh thần, thiên địa nguyên khí cũng vô cùng mỏng manh.

Ngẫu nhiên Lâm Minh thấy hư không còn sụp dổ, bộc phát không gian loạn lưu, rồi sau đó lại khôi phục bình thường. Trừ chuyện đó ra thế giới này không có chút âm thanh này, hoàn toàn tĩnh mịch.

- Không gian nơi này sụp đổ tự nhiên, chứng minh không gian ở đây rất yếu ớt.

Lâm Minh nghĩ như vậy và cảm giác trong không gian này giống thế giới hủy diệt trong truyền thuyết, sinh cơ đều không có, không gian bất ổn.

Đại thế giới cũng có tuổi thọ, trải qua không biết bao nhiêu ức năm nó sẽ sụp đổ, hết thảy hóa thành hư vô.

- Nơi này là...

Lâm Minh mở miệng hỏi Long Tôn.

- Đây là nội thế giới của ta.

Long Tôn hờ hững trả lời, giống như nói chuyện chẳng đáng quan tâm.

Lâm Minh nghe xong trong nội tâm trì trệ.

Nội thế giới!

Nội thế giới của Long Tôn đã tới mức này?

Tuy nhiên vô cùng rộng lớn, còn lớn hơn nội thế giới của Lâm Minh không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà gần như hủy diệt không còn sinh cơ.

Dựa theo kế tiếp chỉ sợ vài vạn năm sau nội thế giới này sẽ sụp đổ.

Đến lúc đó bản thân Long Tôn cũng tan thành mây khói..

- Long Tôn đại nhân, ngài...

Lâm Minh không biết nên nói cái gì cho phải, hắn chỉ cảm thấy trong nội tâm thập phần khó chịu, một đời Long Tôn cùng Hỗn Nguyên dùng huynh đệ tương xứng, là người nổi bật trong thần thú.

Tồn tại vĩ đại như thế vậy mà rơi vào kết cục buồn bã như vậy, sinh cơ hao hết mà chết.

- Không ngại.

Long Tôn biểu lộ bình tĩnh, đã sớm tiếp nhận kết cục này.

- Mạng của ta vốn đã hết vào mười vạn năm trước, là Hỗn Nguyên dùng hồi dương đại trận rút tinh nguyên và khí huyết đền bù cho lực lượng bị khốn long tác tiêu hao. Để kéo dài hơi tàn cho ta nhiều năm qua, sống hay chết ta đã sớm đã thấy rõ.

Long Tôn nói chuyện và lắc đầu. Dường như nhớ lại đại chiến mười vạn năm trước, Long Tôn luận thực lực không bằng Hỗn Nguyên Thiên tôn, bị nhiều Thiên Tôn vây công hắn muốn sống sót, rất khó! Lúc trận chiến diễn ra hắn đã ôm tâm tình phải chết, có thể sống thêm mười mấy vạn năm đã là kiếm được.



Lâm Minh ngậm nùi không nói gì, mươi vạn năm trước Hỗn Nguyên cùng Long Tôn cũng biết dữ nhiều lành ít, nếu như tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Bảo toàn tánh mạng thì đại khái có thể bỏ qua Ma Châu, Ma Châu tuy trân quý nhưng vẫn không bằng mạng.

Bỏ qua Ma Châu thì Thánh tộc tự nhiên không có khả năng hao phí cái giá lớn đánh chết Hỗn Nguyên cùng Long Tôn, nhưng mà bọn họ không có làm vậy, truy cứu nguyên nhân chỉ sợ là bởi vì bọn họ không muốn Ma Châu lưu lạc vào tay Thánh tộc.

Vậy thì đại kiếp nạn của nhân tộc còn gian nan hơn.

Lâm Minh nhịn không được nói ra:

- Long Tôn đại nhân, Hồng Mông linh châu bây giờ ở trong tay Thánh tộc?

- Đúng!

Long Tôn gật gật đầu.

- Thế nhưng mà... Long Tôn trước kia đã nói qua, dù là cường giả Chân Thần muốn xé rách bức tường Tam Thập Tam Thiên cũng phải hao phí nhiều thọ nguyên, cảnh giới giảm xuống trong mười mấy vạn năm, như vậy Tạo Hóa Thánh Hoàng năm đó xé rách vách tường mang cường giả Thiên tôn bổn tộc dung nhập vào Thần Vực, thông đạo bị đóng lại thì những Thiên tôn kia làm sao mang Hồng Mông linh châu trở về?

Long Tôn lắc đầu nói ra:

- Thánh tộc không chỉ một Chân Thần! Nhưng mà những Chân Thần này cũng không hài hòa với nhau, cụ thể quan hệ bọn họ trong đó thế nào ta cũng không rõ ràng lắm. Hơn nữa bản thân Hồng Mông linh châu cũng có được công năng vượt qua bức tường, trở về thì cái giá nhỏ hơn nhiều. - Như vậy!

Trong lòng Lâm Minh tỉnh ngộ, ma phương, Ma Châu chính là thần vật của thiên địa, ngưng tụ tạo hóa thần uy, bỏ qua quy tắc của Tam Thập Tam Trọng Thiên là hợp tình lý.

Ma phương cũng có công năng như vậy!

Ma phương có công năng như thế, Ma Châu có cũng không kỳ quái.

Nghĩ tới đây Lâm Minh nội tâm khẽ động, có lẽ mình có thể căn cứ điểm này tìm được phương pháp đi qua vũ trụ khác còn không biết chừng.

Long Tôn tiếp tục nói:

- Mất đi Hồng Mông linh châu là hối hận lớn nhất đời của Hỗn Nguyên, năm đó, Hỗn Nguyên cùng Huyền Tình Thiên Hậu hai người muốn dùng Hồng Mông linh châu làm căn cơ, khai sáng luân hồi Thiên Đạo, mở một phương độc lập ra khỏi Tam Thập Tam Thiên, hơn nữa mượn luân hồi Thiên Đạo tìm kiếm vĩnh sinh chi đạo, hy vọng thọ nguyên gần hết có thể chuyển thế, cũng kế thừa ký ức hoàn mỹ, miễn đi mê hoặc, đáng tiếc thất bại.

Vĩnh sinh là truy cầu cả đời của đại năng Thần Vực, không có người nào cam tâm hóa thành bụi đất, Hỗn Nguyên Thiên tôn cũng không ngoại lệ, hắn thành lập luân hồi Thiên Đạo cũng là tìm kiếm phương pháp vĩnh sinh.

- Hỗn Nguyên Thiên tôn muốn dùng Hồng Mông linh châu làm căn cơ, sáng lập một phương tịnh thổ độc lập với Tam Thập Tam Thiên...

Lâm Minh không nghĩ tới Hỗn Nguyên Thiên tôn khát vọng lớn như vậy, cần biết Tam Thập Tam Thiên không phải đại thế giới bình thường. Mỗi một thiên địa có vũ trụ vô tận, sáng tạo thế giới như vậy quá khoa trương.

Long Tôn nhìn ra tâm tư của Lâm Minh, cười nói:

- Ngươi cảm thấy Hỗn Nguyên có chút ý nghĩ hão huyền a, nhưng mà kỳ thật cho Hỗn Nguyên tiếp tục nữa đột phá Chân Thần và thành tựu Chân Thần đỉnh phong thật sự có khả năng thành công, bởi vì Hồng Mông linh châu là ‘ tinh ’ của vũ trụ ngưng tụ, cũng là một hạt giống vũ trụ, Hỗn Nguyên Thiên tôn đã từng hoài nghi Hồng Mông linh châu và thần tinh ma phương là thiên địa kỳ vật cùng loại, kỳ thật chính là trạng thái ban đầu của vũ trụ, thế giới này có lẽ vốn nên có ba mươi sáu trọng thiên,‘ tinh ’‘ khí ’‘ thần ’ chủ đạo vũ trụ ứng đối mười hai trọng thiên, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó tam trọng vũ trụ không có phát dục thành công, chúng cuối cùng nhất chỉ ngưng kết thành hạt giống vũ trụ, đây là nguyên nhân hình thành thần tinh ma phương cùng Hồng Mông linh châu.

Long Tôn chậm rãi nói ra, Lâm Minh nghe xong trong nội tâm cả kinh.

Hạt giống vũ trụ? Hắn lần đầu nghe cách nói này, hắn vô ý thức sờ sờ bụng dưới, ma phương nho nhỏ vậy mà nói nó là vũ trụ hình thức ban đầu?

Lâm Minh cảm giác nó quá không tưởng tượng nổi, trong cơ thể mình dung nạp một vũ trụ?

- Tốt rồi, ta lần này cho ngươi đến muốn giao cho ngươi chính là nó...



Long Tôn nói xong, hắn ở trước mặt Lâm Minh điểm một cái, mặt đất rung động, trong hư không xuất hiện trận vân, một đại trận vài dặm mở ra.

Đại trận này tinh diệu và phức tạp, ẩn ẩn hội tụ thiên địa nguyên khí, mà đại trận này có một cái kén óng ánh, toàn than cái kén tỏa sáng, ẩn ẩn có thể nhìn thấu bên trong.

Bên trong nó là cục thịt giống như bào thai.

- Đây là...

Lâm Minh có thể từ trong nó cảm nhận được khí huyết bành trướng, rất hiển nhiên vật trong kén còn sống, hơn nữa dường như đang hấp thụ thiên địa tinh nguyên, chậm chạp ấp trứng.

Bên ngoài kén bao phủ đường vân, tỏa ra khí tức thiên địa.

Nó là một quả trứng, trong trứng là bào thai.

Một khắc này trong lòng Lâm Minh đã có một ít suy đoán.

Kế tiếp Long Tôn nói nghiệm chứng suy đoán của Lâm Minh.

- Đây là trứng long. Ta tự biết mệnh không còn dài, cho nên ấp trứng long trong nội thế giới, những năm này ta vẫn mang bổn nguyên chi lực và máu huyết toàn thân còn lại quán chú vào trong quả trứng, khiến nó ngưng tụ ra huyết nhục nguyên thai, nó xem như tính mạng kéo dài của ta, hôm nay nó phải ấp nở ra, ta không hy vọng nhìn thấy nó sinh ra trong nơi không có mặt trời này, không có sinh cơ, ngươi mang nó theo đi, hảo hảo đối đãi nó, cho nó nhìn thấy đại thế giới.

Long Tôn nói như vậy và những sợi tơ bao quanh quả trứng đứt gãy, trứng rồng chậm rãi bay tới gần Lân Minh.

Đây là thần thú còn nhỏ, thần thú chính thức.

Lâm Minh ngừng thở, trong nháy mắt nhìn qua trứng long, hắn phát triển đến bây giờ vẫn không có khế ước thú, đại đa số thiên tài như hắn, kể cả thiên phú tuyệt đỉnh như Băng Mộng, Hành Si đều như thế.

Không phải vì khế ước thú vô dụng, mà là vì bọn họ không tìm được khế ước thú.

Thần thú không dễ tìm, mà những khế ước thú có tương lai phát triển không bằng những tuyệt thế thiên tài này thì thôi, nếu như bị thiên tài bỏ qua thì khế ước thú không còn bao nhiêu tác dụng.

Nhưng mà bây giờ Lâm Minh lại tìm được một con, là thần thú chân chính.

Khế ước thú như thế truyền nhân của Thiên tôn không có, dù là Thiên tôn cũng không có, bởi vì số lượng thần thú vốn không nhiều như Thiên tôn, hơn nữa trong thiên địa đại đa số thần thú đều ở trạng thái tự do, thần thú cao ngạo vô cùng, đâu chịu làm khế ước thú của nhân loại? Đừng nói ngươi là truyền nhân của Thiên tôn, Thiên tôn cũng không được.

Chỉ có người nổi bật như Hỗn Nguyên Thiên tôn thì có khả năng bởi vì cơ duyên to lớn mà thu phục chiếm được một đầu thần thú, nói thu phục kỳ thật còn không thỏa đáng, bởi vì Hỗn Nguyên Thiên tôn cùng Hắc Long, có quan hệ chiến hữu.

Tương lai Lâm Minh và đầu ấu long này cũng sẽ là loại quan hệ này.


Là chiến hữu, cũng là tay chân.


Lâm Minh cũng không sĩ diện cãi láo, mặc cho quả trứng bay vào nội thế giới của mình.


Trứng long vào nội thế giới của Lâm Minh, Lâm Minh lập tức thuyên chuyển tinh thuần thế giới chi lực không hề giữ lại quán chú vào trong quả trứng, thoải mái ấu long.


Rồi sau đó Lâm Minh thi lễ với Long Tôn thật sâu, nói ra:


- Long Tôn đại nhân xin yên tâm, vãn bối sẽ đối đãi nó như huynh đệ.


Long Tôn gật gật đầu, nói:


- Ngươi có số mệnh kinh thế, nó đi theo ngươi cũng bị số mệnh của ngươi ảnh hưởng, chỉ mong nó vì vậy mà phát triển rất tốt a...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK