- Năng lực của Băng Mộng, thật đáng sợ!
- Có lẽ, nàng còn không chỉ như vậy! Nàng hẳn là có chiêu thức chưa dùng ra!
- Băng Mộng giành được thứ nhất hẳn là không có trì hoãn. Ta thấy Hành Si hơn phân nửa không phải đối thủ của nàng.
Nguyên bản Băng Mộng chính là người có hy vọng đoạt quán quân lớn nhất, có thể uy hiếp Băng Mộng chỉ có Hành Si. Tiểu Ma Tiên đều không được coi trọng, dù sao nàng quá trẻ.
Thẳng đến trận chiến với Lâm Minh, mọi người mới ý thức được sự mạnh mẽ của Tiểu Ma Tiên. Thần thú chân thể thật sự biến thái, bất kể lực phòng ngự hay là độ hòa hợp pháp tắc, đều đạt tới cảnh giới khó tin.
Mọi người một đợt cho rằng, Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên có lẽ sẽ không kém hơn Băng Mộng bao nhiêu. Nhưng hiện tại, thực lực của Băng Mộng tiên tử thi triển ra thật sự khiến người kinh sợ. Long Nha đã không yếu, trận chiến với Lâm Minh cũng không kém bao nhiêu, kết quả bị Băng Mộng bại hoàn toàn.
- Pháp tắc Tam Sinh Đồng của Long Nha, một khắc cuối cùng không có thi triển ra. Nếu thi triển, có lẽ có một chút xíu khả năng, nhìn thấu không gian Thần Mộng.
Lâm Minh yên lặng suy diễn ở trong lòng. Long Nha có thể nhìn thấu không gian Thần Mộng hay không là một ẩn số chưa biết, cho dù có thể nhìn thấu sợ cũng cần thời gian. Mà Băng Mộng rõ ràng sẽ không cho Long Nha thời gian này, điều này cũng định sẵn thất bại của Long Nha.
Lúc này, cách sân thi đấu đệ nhất hội võ không biết bao nhiêu tỉ dặm, có một vùng không gian không biết.
Trên một tinh cầu nhỏ hoang vu, một lão nhân tay cầm quải trượng gỗ khô héo yên lặng nhìn từng màn trên lôi đài. Hắn toàn thân già nua rách nát, chỉ có đôi mắt kia bao la vạn tượng, thi thoảng lóe lên phù ấn pháp tắc đại đạo.
Đây là một trạng thái khác của Tam Sinh Đồng, bằng vào trạng thái này lão nhân có thể nhìn rõ ràng sự tình đang xảy ra ở bất kỳ góc nào trong vũ trụ. So với hiện trường quan sát còn rõ ràng hơn nhiều.
- Băng Mộng tiên tử... Thì ra là thế...
Lão nhân chậm rãi nói, đôi mắt kia dường như nhìn thấu sương mù thần bí trên mặt Băng Mộng.
- Ta liền kỳ quái, với tính tình đạm bạc của Thần Mộng ngươi, vì sao ở trên người tiểu oa nhi Băng Mộng đầu nhập nhiều tinh lực như vậy, thậm chí không tiếc hao phí căn nguyên tinh thần đề cao thực lực của nàng. Thì ra là thế...
Tam Sinh lão nhân thở dài một tiếng, dường như càng thêm già nua.
- Hậu sinh khả úy, thật là hậu sinh khả úy. Ngươi hẳn là đã nhìn thấy một bước kia hả, ngươi là muốn mượn vào thời đại này, bước ra một bước này. Mà Băng Mộng chính là mấu chốt ngươi bước ra một bước này. Khó trách “Nha” bại thảm như vậy...
- Với Thần Vực tỉ tỉ chúng sinh làm quân cờ, với 33 tầng trời làm bàn cờ, phách lực của ngươi đủ lớn. Thần Vực đệ nhất hội võ lần này, bản thân chính là bắt đầu của ván cờ của ngươi hả? Chỉ vẻn vẹn thời gian chục triệu năm, ngươi lại đã đi tới nông nỗi này. Có lẽ ngươi thật sự có thể thành công, mà ta đã già rồi, ta chỉ là muốn tìm kiếm một truyền nhân, kế thừa y bát của ta. Ngươi lại muốn vượt qua đại kiếp nạn, tồn tại vĩnh viễn cùng trời đất. Ta xa không bằng ngươi...
Lão nhân thì thào tự nói, khép đôi mắt đầy nếp nhăn kia. Chục triệu năm trước, Thần Mộng Thiên Tôn ở trước mặt hắn còn chỉ là một thiếu nữ non nớt mà thôi. Nhưng hiện nay, nàng lại đã đạt tới cảnh giới khó tin, chạm đến bậc cửa “Một bước ki”, cũng chính là vượt qua cảnh giới Thiên Tôn.
Nhưng mà cho dù vượt qua Thiên Tôn, đối kháng kiếp nạn cũng chưa chắc có thể thành công.
Bởi vì 3. 6 tỉ năm trước, Phong Thần Thiên Tôn có được tài hoa vượt xa Thần Mộng Thiên Tôn, cũng vẫn ngã xuống trong kiếp nạn.
Tam Sinh lão nhân thật tình hy vọng Thần Mộng có thể dẫn dắt chúng sinh vượt qua một kiếp này, nhưng mà độ khó quá lớn.
Khi Băng Mộng đi xuống đài, tuyển thủ ở đây đều cảm thấy áp lực thật lớn. Băng Mộng quả thật gây cho người ta một loại cảm giác không thể chiến thắng.
Mà lúc này trên lôi đài, Hạo Vũ Tử tuyên bố:
- Trận thứ hai, Lâm Minh vs Quân Bích Nguyệt. Mời hai vị lên đài!
- Đối chiến Quân Bích Nguyệt sao...
Lâm Minh quay đầu nhìn Quân Bích Nguyệt một cái. Quân Bích Nguyệt đang ngồi ngay ngắn trên ghế đá lau trường kiếm, mỗi một lần hắn đều rất nghiêm túc. Tóc dài tùy ý phất lên mũi kiếm lạnh lẽo, mang đến cho người một loại cảm giác thê lương.
Kiếm như sương, tóc như tuyết.
Lâm Minh chậm rãi đi lên lôi đài, mà Quân Bích Nguyệt thì cực kỳ nghiêm túc làm xong một lần chà lau cuối cùng, rồi sau đó thân thể hắn lăng không bay lên, giống như một làn gió nhẹ hạ xuống trên lôi đài.
Hai người đối mắt, đều cảm nhận được chiến ý của nhau.
- Xin chỉ giáo.
Lâm Minh hành lễ, cùng lúc đó Phượng Huyết Thương vạch ngang, trên mũi thương hàn quang lưu chuyển.
Vút!
Lâm Minh đột nhiên đâm ra một thương, pháp tắc hệ Hỏa ý cảnh tầng bốn dung hợp, ngọn lửa ngập trời trong nháy mắt thổi quét phạm vi vài dặm, một gốc sen xanh thật lớn từ từ nở rộ.
Mà chính vào lúc này, trên sen xanh một điểm kiếm quang như hàn tinh lạnh băng lóe lên, Quân Bích Nguyệt không biết từ khi nào đã bay khỏi vị trí cũ, tay cầm trường kiếm kỳ dị kia, một kiếm bổ ra xiên xiên.
Một kiếm này mang theo khí thế vô cùng sắc bén nhưng lại không thấy một tia sát khí, ngược lại ẩn chứa một cỗ phong tình phiêu dật non nước như tranh vẽ, khiến người sờ không thấu.
Một kiếm quỷ dị như thế, Lâm Minh lại không nhìn ra trong đó ẩn chứa pháp tắc gì, chỉ cảm thấy nó là hoàn mỹ như thế. Bất kể góc độ công kích hay là phương thức lưu chuyển của năng lượng đều khiến người cảm thấy không có kẽ hở!
- Lôi đình lực!
Mắt thấy một kiếm của Quân Bích Nguyệt đâm tới, Lâm Minh ở trong Thanh Liên Hỏa Vũ trực tiếp rót vào lôi đình lực. Lôi Hỏa giao nhau, theo một tiếng nổ lớn, cả gốc sen xanh bùng nổ.
Kiếm thế của Quân Bích Nguyệt bị luồng năng lượng tùy ý phát tiết này công phá!
Cùng lúc đó, Lâm Minh lại đánh ra một thương. Một thương này mang theo oai Lôi Hỏa ý cảnh tầng năm quét ngang mà đến!
Vút! Vút!
Sét và lửa hai loại năng lượng khủng bố đồng thời xông về phía Quân Bích Nguyệt, ở trước người Quân Bích Nguyệt giao nhau. Chỉ cần hai loại năng lượng gặp nhau, ắt sẽ bộc phát ra lực bùng nổ vô cùng khủng bố. Trừ phí là người có được Thần thú chân thể phòng ngự nghịch thiên như của Tiểu Ma Tiên, nếu không ắt sẽ bị thương.
Vù vù!
Sét và lửa tuôn trào mãnh liệt đã đem Quân Bích Nguyệt vây vào trong.
Đúng lúc này, một màn khó tin đã xảy ra.
Quân Bích Nguyệt rồi lại tay không đón hướng sét và lửa của Lâm Minh. Vào khoảnh khắc Quân Bích Nguyệt dùng hai tay đón đỡ hai luồng năng lượng này, hai luồng năng lượng vô cùng táo bạo này rồi lại không hiểu ra sao trở nên bình tĩnh, trong xa xăm chúng nó dường như bị loại dẫn dắt nào đó, theo hai tay của Quân Bích Nguyệt nhanh chóng lưu động.
Quân Bích Nguyệt một bên bay ngược mà ra, một bên hai tay vẽ hờ thái cực.
Hai luồng năng lượng ở không trung lưu chuyển giao hội, hình thành lốc xoáy hai màu. Hai loại màu sắc càng ngày càng ngưng tụ, cuối cùng ở trên bầu trời hóa thành đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư. Lôi Hỏa lực của Lâm Minh rồi lại bị Quân Bích Nguyệt chuyển biến thành một vòng Âm Dương Thái Cực Đồ!
- Đây là!!!
Lâm Minh ngây ra.
Người xem ở đây cũng khiếp sợ không hiểu, đây tính là công pháp gì?
Đem năng lượng của đối thủ hoàn toàn thu dùng khống chế, hình thành Thái Cực Âm Dương Ngư hài hòa bình tĩnh.
- Ý cảnh đáng sợ!
Lâm Minh nhìn về phía Quân Bích Nguyệt, trong nháy mắt toát ra một tia khâm phục. Thành tựu của Quân Bích Nguyệt ở ý cảnh pháp tắc không thể tưởng tượng, hắn vừa rồi chỉ là tùy ý một kiếm liền mang đến cho người ta một loại cảm giác không một kẽ hở!
Mà đáng sợ nhất là, hắn rồi lại có thể đem năng lượng của địch hấp thu lại, dùng pháp tắc Âm Dương khống chế. Khó tin!
Hai tay Quân Bích Nguyệt chậm rãi dừng lại, một vòng Thái Cực Đồ do năng lượng Lôi Hỏa hình thành kia lơ lửng giữa không trung, chậm rãi xoay tròn. Lâm Minh cảm giác, chính mình đã mất liên hệ với nó.
Quân Bích Nguyệt chậm rãi nói:
- Mọi vật thế gian, bất kể năng lượng, vật chất, sinh mệnh đều ẩn chứa hai tầng thuộc tính âm dương. Âm cực mà dương, dương cực mà âm. Lôi Hỏa lực của ngươi cũng không ngoại lệ, chỉ cần khống chế Âm Dương lực của nó, nó sẽ cho ta sử dụng.
Quân Bích Nguyệt vừa nói như thế, người xem nghe xong đều âm thầm líu lưỡi.
Pháp tắc biến thái như thế?
Bình thường võ giả giao chiến, hai luồng năng lượng va chạm vào nhau, đều xảy ra bùng nổ, nhưng Quân Bích Nguyệt lại không phải như thế.
Lúc trước đệ tử thân truyền của Hạo Vũ Thiên Tôn Bạch Nghiêu và Quân Bích Nguyệt giao chiến, Quân Bích Nguyệt ra liền 63 kiếm. Mỗi một lần kiếm quang va chạm, năng lượng đều quỷ dị không bộc phát ra, mà chuyển hóa thành Âm Dương Đồ. Trogn Âm Dương Đồ này đồng thời ẩn chứa lực lượng của Bạch Nghiêu và Quân Bích Nguyệt.
Mãi cho đến cuối cùng, Quân Bích Nguyệt đâm ra kiếm thứ 64, 64 vòng Âm Dương Đồ giao hợp cùng một chỗ, như vậy xa không phải Bạch Nghiêu có thể ngăn cản. Điểm đáng sợ của Quân Bích Nguyệt ở chỗ, hắn có thể mượn năng lượng của đối thủ cho mình sử dụng.
Đây là cảnh giới tối cao của Âm Dương Thái Cực, quy kết thành hai chữ, đó chính là điều hòa.
Âm Dương điều hòa, thiên nhân hợp nhất.
- Chiêu thức của Quân Bích Nguyệt quá quỷ dị!
- Đánh với hắn, thua không hiểu tại sao!
- Năng lượng đều thành của hắn, còn làm sao thắng?
Đối với tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây mà nói, pháp tắc Quân Bích Nguyệt vận dụng đã hoàn toàn vượt qua phạm trù lý giải của bọn họ.
- Thì ra là thế, ta hiểu rồi.
Lâm Minh nhìn Âm Dương đồ trên bầu trời nói:
- Hai luồng nữ nhân này đã cho ngươi sử dụng rồi hả, trở thành một trong những Thái Cực Đồ của ngươi. Thái Cực Đồ tích lũy càng mạnh, công kích của ngươi cũng càng mạnh?
- Không sai!
Quân Bích Nguyệt nói xong, lại một kiếm chém ra.
Một kiếm nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ, ẩn chứa pháp tắc Âm Dương, viên dung một thể, không một kẽ hở!
Một kiếm lại một kiếm, mỗi một kiếm ra một vòng Thái Cực Đồ.
Lâm Minh tay cầm Phượng Huyết Thương, lần lượt lui về phía sau, Tà Thần lực toàn thân mở ra đến mức tận cùng. Bảy môn cùng mở ra, máu Cổ Phượng thiêu đốt hừng hực.
- Quân Bích Nguyệt, ngươi chẳng lẽ muốn như vậy một mực ra đến kiếm thứ 64?
Lâm Minh trong khi nói chuyện, khí tức toàn thân kịch liệt kéo lên, trong nháy mắt đó hắn giống như một ngọn núi lớn vạn trượng, không thể nhìn lên.
- Pháp tắc của ngươi rất mạnh, nhưng là ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, vẫn sẽ bị áp chế! Âm Dương điều hòa, vốn là cần lực lượng của hai người xấp xỉ, nhưng là nếu lực lượng của ta mạnh hơn ngươi quá nhiều, cân bằng còn có thể duy trì hay không?
Khoảnh khắc đó, ở sau lưng Lâm Minh, hư ảnh cây Tà Thần chậm rãi hiện lên. Lôi Hỏa thiên kiếp oai tùy ý tuôn ra. Lôi Hỏa lực như vậy, mênh mang, hùng hồn, ẩn chứa oai đại đạo.
- Thiên Đạo Phán Quyết!
Trong nháy mắt Lâm Minh thi triển ra Thiên Đạo Phán Quyết, trong thiên địa hóa thành hải dương màu tím và màu đỏ mênh mang. Thiên lôi cuồn cuộn, ngọn lửa gào thét, ở không trung trên Lâm Minh gần như hình thành thiên địa kiếp vân.
Thiên đạo lực là vô tình nhất, lực lượng khủng bố như vậy, ép thẳng xuống Quân Bích Nguyệt.
Pháp tắc của Quân Bích Nguyệt quỷ dị, như vậy Lâm Minh liền lựa chọn dùng lực lượng tuyệt đối, trực tiếp áp chế.