Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế giới này, không có chuyện tốt tự dưng đưa đến, cũng không có chuyện xấu bỗng dưng ập đến, Mộ Thiên Tuyết và Lâm Minh tuy rằng mãi đến hôm nay mới nói chuyện với nhau lần đầu tiên, nhưng kỳ thật 15 năm nay hai người vẫn luôn nghe nói về nhau, đồng thời thông qua Ma Phương liên hệ với nhau, có thể nói vận mệnh của hai người là cùng một nhịp thở.

Không có Mộ Thiên Tuyết, dù Lâm Minh có chiếm được Ma Phương cũng không thể sử dụng, cũng không có thành tựu hôm nay.

Mà không có Lâm Minh, Mộ Thiên Tuyết muốn khôi phục ý thức cũng không biết phải tới năm nào tháng nào, kẻ yếu không có khả năng giúp nàng tìm được đủ tinh huyết quý báu để khôi phục ý thức, mà cường giả thì có thể sẽ làm lộ chân tướng bí mật của Ma Phương, lấy nó làm của riêng, đồng thời nhốt Mộ Thiên Tuyết lúc ấy còn không hề có lực chống cự, thậm chí có thể dùng nàng để luyện chế Pháp bảo, đan dược... Dù sao nàng là một thiên tài tuyệt thế nửa bước thành Giới Vương, thần hồn của nàng rất có giá trị, hơn nữa, linh hồn của Mộ Thiên Tuyết còn có chỗ đặc thù.

Chỉ có người như Lâm Minh này, nàng mới có cơ hội bồi dưỡng, bản thân còn có cảm tình gắn bó, lại tự mình chứng kiến hết thảy thái độ xử thế làm người của Lâm Minh trong 15 năm nay, đối với nhân phẩm, tính cách của hắn đều có nhận thức đầy đủ... nên mới có thể tin tưởng.

Nhưng muốn tìm được một người như Lâm Minh, nói dễ hơn làm.

Cho nên Mộ Thiên Tuyết cùng Lâm Minh bất ngờ gặp nhau là may mắn của Lâm Minh, cũng là may mắn của Mộ Thiên Tuyết.

Lâm Minh thoáng trầm ngâm, rồi nói:

- Mộ cô nương! Ta có thể có ngày hôm nay, là ân đức của cô ngương. Mặc kệ là báo thù, hay là giúp cô nương trọng tố thân thể, ta đều phải có nghĩa vụ tương trợ, huống chi cô nương còn chỉ đạo cho ta pháp thể song tu, ta sao có thể cự tuyệt chứ?

Lâm Minh nói ra câu nói này, từ đầu đến cuối đều chỉ là từ góc độ đạo nghĩa mà nói ra quyết định của mình, không hề lo lắng cảnh giới của Thiên Minh Tử. Cũng không có hỏi tới thế lực phía sau của Thiên Minh Tử, dường như không phải hắn định báo thù là một Giới Vương, mà là sắp đi giết một nhân vật bình thường nhỏ bé không đáng kể.

- Ngươi thật tự tin! Tuy nhiên, ngươi quả thật có vốn để tự tin! Ta ở trong Ma Phương, hiểu biết tất cả tình huống của ngươi, thiên phú của ngươi hiện tại, cộng thêm Long cốt Chí Tôn, quả thật có tư cách nhắm tới Giới Vương. Tuy nhiên, vậy còn chưa đủ! Bởi vì ngươi lạc hậu so với Thiên Minh Tử thời gian mấy vạn năm. Hơn nữa... luận về thiên phú, năm đó Thiên Minh Tử cũng là thiên chi kiêu tử trong thiên chi kiêu tử!

- Về phần ta, trước khi trọng tố thân thể, thực lực của ta cực kỳ có hạn, không thể vận dụng chân nguyên. Chỉ có thể dựa vào chiến linh và pháp tắc chiến đấu. Đại khái chỉ có thể chống lại võ giả cảnh giới Thần Quân yếu nhất mà thôi!

Năm đó thời điểm Mộ Thiên Tuyết ở đỉnh phong nhất cũng chỉ là nửa bước Giới Vương. Hơn nữa thực lực của nàng có một bộ phận còn đến từ chính pháp thể song tu. Hiện tại thân thể nàng bị hủy, chân nguyên không có, chỉ trông vào ý chí và pháp tắc, có thể được sánh với cảnh giới cường giả Thần Quân đã rất giỏi rồi.

Về phần vừa rồi Mộ Thiên Tuyết thoải mái đánh chết Tu La Vương, đó là vì trước kia Tu La Vương ở thời điểm đỉnh phong nhất cũng chỉ là tương đương với thiên tài Thần Biến kỳ, huống chi lúc ấy hắn đã liên tiếp bị thương nặng, lại mới vừa độ ma kiếp đang ở vào trạng thái suy yếu nhất, thực lực chỉ còn tương đương với Thần Biến kỳ bình thường, cho nên mới bị Mộ Thiên Tuyết thoải mái giết chết.

Lâm Minh gật gật đầu, trong lòng có khái niệm đại khái, nói đến chuyện Mộ Thiên Tuyết khôi phục thân thể, nói dễ hơn làm, đoạt xá thân thể người khác tự nhiên là không được, như vậy linh hồn và thân thể sẽ không phù hợp, khó có thành tựu lớn. Về phần nói chính mình chế tạo một bộ thân thể, thì càng khó.

Mộ Thiên Tuyết nói:

- Ngươi có ưu thế lớn nhất chính là thân ở trong bóng tối, mà Thiên Minh Tử có lẽ nghĩ rằng ta đã chết rồi, ta sẽ chậm rãi giúp ngươi hoàn thành Bát Môn Độn Giáp, phát huy ưu thế và tiềm lực của ngươi tới mức lớn nhất! Thời điểm ta ở pháp thể song tu, có rất nhiều kinh nghiệm trân quý. Ngoài ra, lúc Thiên Vũ Thánh địa bị huỷ diệt còn di lưu một ít tài nguyên, những tài nguyên này giấu ở nơi cực kỳ bí ẩn, vả lại chỉ có ta mới có thể mở ra, Vốn là năm đó ta dùng để tấn công cảnh giới Giới Vương và Đạo Cung Cửu Tinh, hiện tại cũng không dùng được. Vậy hãy dùng những tài nguyên này, trợ giúp ngươi tấn công Đạo Cung Cửu Tinh, đến lúc đó, ngươi thành Thần Quân, tất nhiên thực lực long trời lở đất!

Mộ Thiên Tuyết nói ra một phen, Lâm Minh nghe được rất động tâm, tài nguyên của Thiên Vũ Thánh địa di lưu! Trong đó không biết còn có thiên tài địa bảo loại gì, nhưng trình độ quý báu của nó có thể nghĩ mà biết!

Tuy nhiên, ngay cả Mộ Thiên Tuyết cũng chưa thể tấn công Đạo Cung Cửu Tinh, cũng có thể thấy được Đạo Cung Cửu Tinh gian nan biết bao! Phượng tiên tử và Hỏa Liệt Thạch nói sau khi thay đổi pháp tắc thiên địa, thành tựu Đạo Cung Cửu Tinh hoàn toàn là nghịch thiên mà đi, hiện tại xem ra không có nói ngoa chút nào, nên muốn pháp thể song tu thật sự quá khó khăn!



Cũng giống như thiên tài Mộ Thiên Tuyết này, xem như xứng với cái tên là cấp nghịch thiên.

Lâm Minh nói:

- Mộ cô nương lúc ấy chỉ là hoàn thành Bát Môn Độn Giáp?

- Ta từ rất sớm đã hoàn thành Bát Môn Độn Giáp, ước chừng dùng ngàn năm tích lũy, mới sờ soạng đến Đạo Cung Cửu Tinh, phải nói, đã một chân bước vào cánh cửa Đạo Cung Cửu Tinh, chỉ cần có thêm thời gian trăm năm là có thể đạt thành. Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc!

Mộ Thiên Tuyết nói tới đây thở dài một hơi, Lâm Minh nghe nói thầm líu lưỡi.

Mộ Thiên Tuyết này năm đó không biết là yêu nghiệt như thế nào, nghe theo ý của nàng, nếu không phải vì tu luyện Đạo Cung Cửu Tinh tiêu hao rất nhiều tinh lực, sợ là nàng đã thành tựu Giới Vương!

Nếu như vậy, trận chiến Thiên Vũ Thánh địa 5 vạn năm trước, có lẽ đã là một kết cục khác.

- Tốt lắm! Chúng ta trước đi ra ngoài, chuyện cụ thể về sau bàn lại!

Mộ Thiên Tuyết nói như vậy, liền chuẩn bị rời đi hồ dung nham, mà Lâm Minh lại tạm dừng lại một chút, nói:

- Mộ cô nương! Ta còn lo lắng chuyện hôm nay kết thúc như thế nào... Bốn đại thị tộc đã chết nhiều thiên tài như vậy, mà long cốt hiện tại ở trên tay ta. Chúng ta muốn đi ra bí cảnh Thần Thú tất nhiên phải thông qua truyền tống trận của bốn đại thị tộc, long cốt khẳng định là không che giấu được... Mặt khác còn có Nhan Nguyệt Nhi nàng...

Lâm Minh nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết dùng thân thể Nhan Nguyệt Nhi xuất hiện, tuy rằng cảm giác Nhan Nguyệt Nhi hẳn là không có việc gì, nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng.

Còn có Long cốt Chí Tôn thật sự quan hệ quá lớn: bốn đại thị tộc đều vì Long cốt Chí Tôn đã chết nhiều người như vậy, làm sao có thể cam tâm bị Lâm Minh độc chiếm? Thậm chí có thể với Long tộc thượng cổ là đại biểu các thị tộc khác, dùng đủ loại lý do bức bách Phượng tộc thượng cổ; hoặc vẽ ra đủ loại chuyện Lâm Minh hãm hại đệ tử thiên tài bọn họ, để yêu cầu được chia phần long cốt.

Đừng nói là ba đại thị tộc khác, chính là Phượng tộc thượng cổ, cũng sẽ không ngồi yên xem Lâm Minh độc chiếm long cốt. Cho dù gia tộc họ Hỏa có thể duy trì mình, thì còn có Tiêu gia và Hoàng gia thì sao? Hai nhà đều đã chết không ít người, hy sinh nhiều như vậy, để cho một mình Lâm Minh chiếm hết ưu đãi, điều đó sao có thể?

Về phần nói hiện tại Lâm Minh cứ một hơi hấp thu hết Long cốt Chí Tôn, cũng rất không thực tế: với tu vi của Lâm Minh hiện giờ, muốn một hơi ăn Long cốt Chí Tôn quá miễn cưỡng, nói đơn giản chính là: không hấp thu được, đây chính là long cốt dài cả trăm trượng.

Cho dù có thể hấp thu toàn bộ, sau khi ra ngoài bị phát hiện, cũng tương đương đứng trên đầu sóng ngọn gió! Rất nhiều chuyện hắn vốn cũng không có cách nào giải thích, nếu để liên lụy quá nhiều, làm lộ ra một vài bí mật của mình, thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Mộ Thiên Tuyết nói:

- Thần hồn của Nhan Nguyệt Nhi chỉ là bị ta phong ấn, chỉ cần ta không chiếm cứ khối thân thể này lâu lắm, thì nàng sẽ không có việc gì. Còn trí nhớ gì đó có thể hủy đi một phần, chỉ lưu lại đoạn ngươi mang nàng thoát khỏi chiến trường là được! Về phần Long cốt Chí Tôn này, còn có đan châu của Tu La Vương, thì rất dễ dàng, ngươi không cần vội vã hấp thu, tránh cho bị nhìn ra được điều gì, cứ giấu chúng vào trong không gian Ma Phương, Giới Vương cũng không tra xét được. Ngươi trở về Phượng tộc thượng cổ, sau đó tìm một cơ hội đi ra ngoài lịch lãm, lúc đó hãy hấp thu Long cốt Chí Tôn, đồng thời ta sẽ dẫn ngươi đi tìm mật tàng tài nguyên ta lưu lại năm đó, cho ngươi một lần hành động thành tựu Thần Hải. Sau khi Thần Hải, hết thảy khí tức của ngươi đều giấu ở trong tiểu thiên thế giới bản thân, người khác rất khó dò tra ra được!

Mộ Thiên Tuyết vừa nói như thế, Lâm Minh rất là động tâm:



- Không gian Ma Phương còn có thể thu chứa vật phẩm sao?

- Không sai! Ma Phương khiến người ta không thể nắm bắt, quả thực nó không giống như vật sẵn có ở vũ trụ này, không gian bên trong của nó, Giới Vương cũng nhìn không thấu!

- Thật tốt quá!

Lâm Minh vô cùng mừng rỡ, trước đây thời điểm Lâm Minh cướp đoạt Long cốt Chí Tôn, đã phát sầu không biết làm thế nào mang long cốt ra ngoài, hiện tại, tất cả đều giải quyết!

- Vậy chúng ta đi ra ngoài thôi!

Lâm Minh đang nói, đột nhiên Mộ Thiên Tuyết nhướng đuôi lông mày:

- Hả? Trước không vội, có người đi xuống, chỉ có một người, hẳn là đệ tử của Long tộc thượng cổ...

Thần thức của Mộ Thiên Tuyết cường đại biết bao, cho dù là đang ở trong hồ dung nham, đối mặt với quấy nhiễu của vô số lực trường ở bên trong tinh cầu này, nàng cũng có thể thoải mái tra xét bất kỳ ngọn cây cọng cỏ lay động ở chung quanh phạm vi ngàn dặm.

- Hả? Long tộc thượng cổ?

Lâm Minh ngẩn ngơ trong lòng, nếu chỉ có một người, người đó hơn phân nửa là Long Nhất!

...


Lâm Minh nghĩ không sai, quả thật người tới là Long Nhất.


Long Nhất vừa không biết pháp tắc thổ hệ, cũng không biết pháp tắc hỏa hệ, hắn có thể một đường đi tới đây, hoàn toàn là ỷ vào tu vi thâm hậu của hắn.


Vốn trước đó có Tu La Vương mở đường, hắn còn có thể tiết kiệm chút khí lực, nhưng thời điểm còn chưa đi tới ao dung nham, một lần bùng nổ khủng bố, trực tiếp chôn sống hắn, ở dưới đất đá sụp đổ áp lực cực lớn kiên cố như tinh thiết, đè ép hắn thiếu chút nữa hộc máu.


Ở thời điểm đó, Long Nhất gần như đều sắp buông bỏ hết thảy, nhưng hắn vì Long cốt Chí Tôn đã thiêu đốt hơn hai phần tinh huyết, tiêu hao hai viên Cửu Chuyển Đại Long Đan, lại tự tay giết chết nhiều sư đệ như vậy, thật sự phải trả cái giá quá lớn, không chiếm được long cốt, hắn trở lại trong tộc kết cục sẽ rất thê thảm! Chỉ cần một việc tàn sát đồng môn này đã không qua được rồi, bất kể hắn có lý do gì.


Hắn đã không có đường lui, chỉ có thể thành công, không thể thất bại!


Nhưng bất kể Tu La Vương, hay là nhân vật cướp đi long cốt không biết kia, Long Nhất đều tự nhận không phải đối thủ của họ. Hắn muốn thành công chỉ có duy nhất một loại phương thức, đó chính là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi... đợi cho Tu La Vương cùng nhân vật không biết kia liều mạng chiến tới lưỡng bại câu thương, lúc đó trộm đi Long cốt Chí Tôn là tốt nhất.


Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, hắn lại gặp phải Mộ Thiên Tuyết thần thức còn cường đại hơn gấp trăm ngàn lần so với cường giả cảnh giới Thần Quân. Chỉ có thể nói: thời điểm tới, người không hay ho uống nước lạnh cũng có thể nghẹn chết...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK