Tiếp tục như thế cho dù toàn quân không bị diệt thì cũng không biết sẽ tổn thất mất bao nhiêu người, hơn nữa có thể sẽ ở trong chiến đấu với quỷ vật vì bị đuổi giết mà chạy tán loạn. Chỉ cần tách ra khỏi Chu bàn tử thôi thì cũng đủ biết kết cục sẽ ra sao rồi.
Cho dù bản than Chu bàn tử mà đối mặt với tên quỷ vương kia cũng hẳn là không có biện pháp nào hết. Thế nhưn g hắn đã là Thánh Chủ sơ kỳ rồi, thực lực cường đại hơn nhiều kẻ khác, thủ đoạn cũng nhiều, chỉ cần gặp phải Thánh Chủ trung kỳ võ giả hơi kém một chút thì cũng có thể tự bảo vệ cho bản than mình rồi. Hắn lại không thể làm gì được Quỷ vương, nhưng cái tên Lâm Minh trước giờ vẫn luôn ẩn giấu kia lại có thể trực tiếp giết chết được.
Thần Biến hậu kỳ làm sao có thể so được với Thánh Chủ hậu kỳ đây? Vượt qua hai đại cảnh giới ư?
Ngay từ đầu mợi người chỉ cho rằng Tiểu Ma Tiên trong đám người Lâm Minh chính là người kinh tài tuyệt diễm nhất, đặc biệt nhất là phương diện thân pháp mà nàng am hiểu nhất, nhưng giờ thì xem ra Lâm Minh so với nàng ta thì chỉ có hơn chứ không hề kém.
- Thật không biết hắn làm thế nào có thể tu luyện được, tuy rằng hắn nhờ cơ duyên mới đạt được Thương Long chi huyết, nhưng chỉ dựa vào một chút huyết mạch như thế, thì chỉ mạnh hơn võ giả bình thường một chút, không thể nào đạt được cái trình độ như này! Long tử bên trong tộc ta cũng không bằng được hắn.
Long Nguyệ tcũng cảm thấy khó có thể tiếp nhận được, huyết mạch trên người Lâm Minh so với nàng ta còn chênh lệch biết bao nhiêu lần, hơn nữa hắn chỉ là một tên Thần Biến hậu kỳ, thế nhưng so với Thần Quân sơ kỳ lại còn mạnh hơn không ít. Điều này khiến cho nàng ta cảm thấy được một sự thất bại không nhỏ.
- Thiên phú của hắn căn bản không đến từ phía Thương Long chi huyết, còn tột cùng là bí mật gì thì cũng khó có thể đoán ra được.
Thanh âm của Long Vân vang lên.
Mà đúng lúc này, Chu bàn tử bỗng nhiên cười khổ nói:
- Mọi người đừng nhụt chí, nhưng chúng ta thực sự có phiền toái rồi…
- Hử?
Mọi người nghe thấy Chu bàn tử nói thì mới kịp phản ứng lại, lúc này đúng là không có thời gian để giật mình rồi, mặc kệ là Lâm Minh hay Tiểu Ma Tiên có thay đổi thế nào thì hiện giờ việc cấp bách chính là giải quyết hết đám quỷ vật này. Chẳng qua theo lý thuyết thì Quỷ vương chết rồi, đám quỷ vật kia cũng không thể tạo ra quỷ phong uy hiếp mọi người được, tại sao phiền toái lại lớn hơn là sao.
- Cái gì phiền toái chứ?
Long Vân gấp giọng hỏi.
Chu bàn tử nói:
- Quỷ phong bên trong Táng Thần Lĩnh chỉ có một con Quỷ vương dẫn đầu, Quỷ vương chết thì quỷ phong cũng sẽ tiêu tan, nhưng giờ quỷ phong lại càng them cuồng mãnh có nghĩa là ở phụ cận không chỉ có một con Quỷ vương, thậm chí có thể có cao giai Quỷ đế tồn tại. Đó chính là tương đương với Giới Vương cảnh giới, căn bản không phải thứ mà chúng ta có thể đối phó được.
Chu bàn tử là kẻ tỉnh táo nhất giữa đám người, bởi vì hắn đi qua nơi này biết bao nhiêu lần. Hiểm cảnh gặp phải cũng vô cùng nhiều, thực lực của Lâm Minh hắn cũng phỏng đoán được, nhưng cũng không cho rằng Lâm Minh có đủ năng lực để đối phó được với Quỷ đế.
- Quỷ đế, cường giả Giới Vương?
Mọi người vừa nghe xong thì đều hít vào một hơi lạnh, bởi đúng lúc này từ trong hư không vang lên những tiếng rầm rầm đáng sợ, tựa như là âm thanh kim loại va chạm kịch liệt vào nhau, lại có tiếng của xiềng xích. Theo sau đó có một cỗ khí tức khủng bố bỗng nhiên phóng thẳng lên, bao phủ toàn bộ mọi người bên trong, khiến cho mọi người cảm thấy rét lạnh,
Sắc mặt Chu bàn tử đại biến:
- Chạy mau!
Hắn đã xác định được, trước khi chiến đấu với lệ quỷ không nên đưa theo thứ gì tới, thực không ngờ!
Trong Táng Thần Lĩnh nếu như mất sự che chở của lực trường, trực tiếp đối đầu với đam tà vật này thì lực lượng của đám võ giả bé nhỏ vô cùng, không cần nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ là vẫn lạc.
- Rống!
Một tiếng thét gào vang lên, trong lúc nhất thời cuồng phong nổi lên tứ phía, đám lệ quỷ gào thét không thôi, tên võ giả lúc trước bị quỷ phong nuốt mất cánh tay chỉ kịp thất kinh một tiếng rồi lập tức bị nuốt đi.
- A a a a!
Tiếng kểu thảm thiết của hắn vang lên khong ngừng, thân thể bên trong cuồng phong bỗng nhiên nổ tung, hóa thành bạch cốt và huyết vũ!
Thấy một màn này, Chu bàn tử cũng không ngần ngại gì nữa, nhìn thẳng về một phương hướng mà chuẩn bị lao thẳng ra .
Mọi người liền đuổi theo sát phía sau, Lâm Minh cũng thu trường thương lại, thực lực của hắn tuy có cường đại nhưng đối mặt với Quỷ đế thì hắn cũng chỉ có nước bỏ chạy, hắn không muốn bản thân phải đi mạo hiểm làm gì.
- Ô ô ô ô
Quỷ phong thét gào, từng mảng nham thạch bị thổi bay đi mất, rất nhiều lệ quỷ cùng dung hợp vào bên trỏng quỷ phong, biến than một cái đầu lâu ác ma dữ tợn, nhanh chóng muốn lao tới cắn nuốt sạch đám đông.
Nghĩ là làm ngay, mọi chuyện giờ là ngàn cân treo sợi tóc, cho nên Chu bàn tử lập tức ném Định Thiên La bàn ra.
Chỉ nghe rang rắc một tiếng, kim quang lập lòe, Định Thiên La Bàn bị quỷ phong dữ tợn đánh bay, cuối cùng vỡ nát bên trên không trung.
Thấy một màn này, Chu bàn tử khẽ thất vọng, nhưng lúc này thì hắn cũng không thể nào chú ý tới nhiều như vậy.
Hú lên một tiếng quái dị, hắn liền triển khai thân pháp, dốc sức liều mạng bỏ chạy!
Dáng người hắn mập mạp, thế nhưng khi bỏ trốn thì đúng là không kahsc gì một con chuột bự to lớn nhết, hắn dán sát mặt đất nhờ vào các loại địa hình yểm hộ mà bỏ chạy.
Lâm Minh với Tiểu Ma Tiên bằng vào thân pháp hơn người cũng bám sát lấy Chu bàn tử, dần dần Lâm Minh nghe được tiếng hét thảm vang lên phía sau lung.
Sau đó hắn lại nghe được một tiếng nổ mạnh, nhìn lại chỉ thấy khói lửa ngập trời, ánh lửa bắn lên cao, đây chính là hào quang võ giả tự bạo gây ra.
Có người bị quỷ phong bao phủ, không cam lòng biến thành đồ ăn của quỷ vật, cho nên lựa chọn tự bạo luôn!
Võ giả tự bạo, uy lực so với một kích toàn lực của bản thân bọn hắn còn mạnh hơn, không chỉ gấp mười lần, một tiếng vang lớn này tựa hồ cũng gây trở ngại cho quỷ phong phía sau, giúp cho đám người đang chạy trốn kia có được một cơ hội thở dốc.
Nhưng cơ hội để thở dốc này cũng chỉ là một tức thơi gian mà thôi!
Thừa dịp cơ hội này, chu bàn tử cắn rang lấy ra từ Tu Di giới một khối la bàn mới, từ trong miệng đọc chú ngữ rồi ném cái la bàn kia ra bên ngoài.
Hào quang lấp lóe, la bàn bay lên không trung thì phát nổ, biến thnhaf một lực tràng mới.
Tác dụng cửa nó chính là tận lực che dấu sinh khí của mọi người, để cho đám quỷ vật không thể tiếp tục tìm kiếm bọn họ, Chu bàn tử không để ý xem có hiệu quả không mà tiếp tục cắm đầu bỏ chạy như điên.
Dưới sự yểm hộ của la bàn thì chỉ còn tám người sót lại, mọi người dựa vào một hơi tàn mà chạy ra ngoài tram dặm, tràng cảnh nơi này đột nhiên biến đổi, từ một thế giới hoang vu vô cùng, đột nhiên xuất hiện một khung cảnh tựa như thế ngoại đào nguyên trăm hoa đua nở chim ca hót vang lừng.
Ở một nơi quỳnh hoa ngọc thụ như này, linh tuyền róc rách, ánh nắng mặt trời tươi sáng, mây trắng từng hàng tựa như là nhân gian tiên cảnh vậy.
Đi vào trong nhân gian tiên cảnh này thì đột nhiên Chu bàn tử gặp phải thuật định thân vậy.
Những người khác cũng dừng lại ngay lập twusc, đối với mọi người mà nói thì nhất cử nhất động của Chu bàn tử chính là mệnh lệnh, bọn họ phải nghe theo.
Lâm Minh cũng ngừng lại, hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra ở sau lưng bọn hắn đám quỷ phong kia không thể nào tiến vào trong thế giới này, chỉ có thể ở biên giới kiên trì một chút rồi triệt để biến mất.
- Làm sao… làm sao có thể a!
Nội tâm của Long Vân cũng đang dậy song, bởi hắn phát hiện khi bước vào nơi này thì sắc mặt Chu bàn tử so với lúc vừa rồi thậm chí còn kém hơn hẳn.
- Chúng ta dường như có phiền toái lớn rồi…
Lâm Minh nhíu mày nói.
Chu bàn tử cười khổ đưa mắt nhìn Lâm Minh;
- Ngươi cũng hiểu được địa mạo nơi Táng Thần Lĩnh này?
Lâm Minh lắc đầu nói:
- Hình dạng mặt đất thế nào thì ta không biết, chẳng qua ta thấy đám quỷ phong đuổi theo chúng ta tới nơi này liền ngừng lại không đi tiếp, thì có thể thấy, thứ có thể khiến cho đám quỷ vật kia không dám tiến tới thì chỉ có sợ là thứ càng hung ác hơn mà thôi, đây là đạo tràng ẩn chứa sát ý mà.
Lâm Minh một đường chạy trốn thoạt trông là mù quáng, thế nhưng hắn vẫn đang cảm thụ Táng Thần Lĩnh đạo tràng, cùng với Ngọc bội xác minh, thì hắn có thể tìm được ngọn nguồn nguy hiểm, nơi nào an toàn.
Hắn cảm giác được, Chu bàn tử sắp không thể nào ứng phó được nữa rồi, chỉ có trông cậy vào hắn thôi thì không đủ dung.
- Hài, ngươi nói đúng rồi, không thể tưởng tượng ra ngươi có thể cảm nhận được sát ý bên trong Táng Thần Lĩnh này, loại thế ngoại đào viên như này được xưng là Vãng Sinh Nguyên. Trong này hoa cỏ tươi tốt, sinh cơ bừng bừng, cảnh đẹp như vẽ, an toàn vô cùng, kỳ thực đó là nơi nguy hiểm nhất! Táng Thần Lĩnh là nơi hoang vu tử địa, bên trên không có một ngọn cỏ, dã thú tuyệt tích, là một mảnh tử địa tuyệt cùng, ngược lại sẽ tạo nên những nơi sinh cơ bừng bừng! Tìm hiểu nguyen nhân cũng có thể nói là do nơi này có quá nhiều sinh vật mạnh mẽ chết đi, thi cốt bọn chúng đều biến thành phân bón, cho nên mới tẩm bổ cho được đám linh thảo linh mộc nơi này.
Chu bàn tử nói xong thì cả đám cả kinh, mọi người đều lạnh hết cả người, hóa ra đám cây cối xanh um kia là do hấp thu thi cốt của kẻ chết mà tạo thành!
Chết càng nhiều nguwofi, thực lực càng mành thì hoa nở càng đẹp hơn.
- Chu chân nhân, tranh thủ thời gian một chút nghĩ biện pháp đi, để chúng ta có thể quay về theo đường cũ! Cái gì mà Táng Thần Thạch không cần lấy cũng được.
Người lên tiếng là Độc Vũ yêu vương, ở trong kiếp nạn vừa rồi thì hắn cũng vẫn còn sống sót, không bị thương nặng gì, chỉ là hắn không muốn tới nơi này thí luyện alfm gì, hắn tới là thuần túy do Lâm Minh, bây giờ mọi chuyện đã đến nước này thì hắn chỉ có thể đổ cơn hận lên người Lâm Minh mà thôi.
- Quay lại?
Chu bàn tử cười khổ, hắn lấy ra một khối la bàn vỡ nát:
- Vừa rồi vì muốn trốn đến Định Thiên La Bàn của ta cũng vỡ rồi, muốn tìm đường quay về là không khả năng, ta chỉ có thể dùng kinh nghiệm để thử mò đường, tối đa cũng chỉ có hai ba thành có thể đi ra ngoài được mà thôi, còn không thì chỉ có đưa các ngươi vào tuyết địa.
- Chỉ có hai ba thành?
Độc Vũ yêu vương nghe thế thì trong lòng hơi trầm, nhưng vẫn cắn rang nói:
- Hai ba thành cũng được, còn hơn là chờ chết ở nơi này.
Độc Vũ yêu vương nói xong, ánh mắt hung dữ nhìn Lâm Minh, bởi tình huống hiện giờ của hắn là do Lâm Minh tặng cho!
- Đúng thế! Nói chung là không thể chờ chết được!
- Chu chân nhân thử xem có thể quay về đường cũ không!
Có mấy tên võ giả liền phụ họa nói theo, bởi lúc này mọi người không còn ai dám gọi Chu bàn tử nữa, chỉ có kính xưng Chu chân nhân mà thôi.
Chu bàn từ cười khổ, chỉ đành gật đầu:
- Ta thử xem, có thể quay về được không thì cũng không nắm chắc được.
Chu bàn tử đang nói thì một âm thanh bỗng nhiên chen ngang vào:
- Tốt nhất là đừng hy vọng quay về được, bởi không thì còn chết nhanh hơn nữa.
Thanh âm này khiến cho mọi người nhí mày không thôi, sắp đối mặt với tử vong, ai cũng muốn nghe thấy những lời hữu ích, tuyệt không hề muốn nghe thấy những điều tuyệt vọng, bây giờ mọi người quay lại thì đột nhiên thấy kẻ vừa lên tiếng, lại là Lâm Minh!