Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiêu Đạo Tử rồi lại nói các ngươi không có một người có thể lên đỉnh, thật sự là xem thường chúng ta quá!

Một võ giả áo gấm lưng đeo trường kiếm nhíu mày nói.

- Hắc hắc. Tiêu Đạo Tử tiền bối tự nhiên kiến thức phi phàm, hắn nói chúng ta không ai có thể lên đỉnh, chỉ sợ độ khó của lên đỉnh này... sẽ rất lớn.

Ở bên cạnh võ giả áo gấm có một người dự thi chen vào.

Lời của hắn lập tức dẫn tới không ít ánh mắt khinh miệt:

- Không nên dùng tiêu chuẩn của chính ngươi để đánh giá người khác. Đại sư huynh của chúng ta là thứ nhất Vãng Sinh đại thế giới! Hơn nữa là thiên tài xuất chúng nhất của Vãng Sinh Đại Thánh địa gần triệu năm nay. Vòng dự tuyển trước, đại sư huynh của chúng ta giữ lại hơn phân nửa thực lực, đều thoải mái giành được thứ nhất đại thế giới. Tuy rằng đại sư huynh ở vòng dự tuyển giết người vô số, nhưng là mũi kiếm đều chưa từng dính máu, được xưng Nhất Kiếm Vãng Sinh Kiếm Vô Huyết. Các ngươi biết cái gì!

Ở phía sau võ giả áo gấm, đệ tử đồng dạng mặc áo gấm lưng đeo trường kiếm nói. Những người này hiển nhiên chính là những đệ tử hạch tâm khác của Vãng Sinh Đại Thánh địa, cũng là sư đệ của Kiếm Vô Huyết. Một Thánh địa Giới Vương giới lớn có mấy trăm đệ tử lọt vào vòng sau cũng không hiếm lạ.

- Thiên tài Thánh địa Giới Vương giới lớn một triệu năm ra một lần!

Võ giả lúc trước nói chuyện nghe danh tiếng này sửng sốt một hồi, nếu như không phải khoác lác, vậy quả là mạnh mẽ:

- Nếu thật sự là thiên tài một triệu năm ra một lần, vậy tương lai không phải có hy vọng trở thành Giới Vương bình thường rồi!

Mấy võ giả lập tức dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía Kiếm Vô Huyết.

- Có hy vọng trở thành Giới Vương bình thường?

Đuôi lông màu Kiếm Vô Huyết giật gaiạt, cười khẽ một tiếng:

- Chim sẻ sao biết chí của Phượng Hoàng...

Lúc này ở Mục Nguyệt tinh, trong mấychục vạn người dự thi không ít nhân vật lòng tin mười phần giống như Kiếm Vô Huyết.

Trong bọn họ có rất nhiều người ở vòng dự tuyển bởi vì vận khí không tốt, cũng không đạt được lệnh bài qua lại đại thế giới, giá trị công huân tự nhiên có hạn.

Còn có một số người thì cố ý giữ lại thực lực. Hiện tại bọn họ đều mài đấm xoa tay, chờ đợi đánh sâu vào Phong Thần Đài này!

Thiên tài luôn là cao ngạo, nhất là võ giả từ nhỏ đến lớn đeo danh hiệu thiên tài thứ nhất của Thánh địa Giới Vương giới lớn trưởng thành lên. Đều là lòng tin mười phần đối với chính mình, không ai sẽ cho rằng mình không bằng người khác.

Trên một ngọn núi màu đen, một võ giả áo đen cách Phong Thần Đài trăm dặm, đón gió mà đứng. Người này sắc mặt tái nhợt, con ngươi màu đỏ, toàn thân tỏa ra một luồng yêu khí nhàn nhạt. Hắn chính là truyền nhân của Thiên Minh Tử - U Vô Tận!

- Không ai có thể lên đỉnh sao? Thú vị! Ta không sợ độ khó khiêu chiến không đủ, chỉ sợ độ khó quá thấp! Tổ phụ người chờ xem! Xem ta lực ép toàn trường, một bước lên trời, đạt được sự chú ý của Ma Thủy Thiên Tôn!

U Vô Tận vuốt trường đao trong tay mình, ngồi xếp bằng trên ngọn núi đá đen, rất nhanh tiến vào trạng thái minh tưởng. Đây chính là một trong những điểm thiên tài võ đạo tuyệt đỉnh không giống người thường. Bọn họ sẽ không lãng phí bất kỳ một chút thời gian nào, không có lúc nào là không tu luyện.

Lúc này Lâm Minh cũng nhìn Phong Thần Đài, trầm mặc không nói. Vào một thời điểm nào đó, trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn lại, xuyên qua không biết bao nhiêu bóng người, ở trên bầu trời xa xôi hắn nhìn thấy Long Nha một thân đồ đen.

Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, tuy rằng cách xa như vậy nhưng là bọn họ lại có thể rõ ràng cảm nhận được chiến ý trong ánh mắt của nhau.

- Nếu ta có thể leo lên đến tầng 32, không biết còn có người làm đối thủ của ta hay không...

Thanh âm của Long Nha cách mấy chục dặm truyền vào trong tai Lâm Minh.

- Nếu không có đối thủ không biết sẽ như thế nào... Có lẽ sẽ có đối thủ mô phỏng tinh thần thể xuất hiện cũng có khả năng.



Lâm Minh cười cười. Leo lên Phong Thần Đài phải chịu đựng uy áp áp Thiên Tôn.

Tuy nhiên uy áp Thiên Tôn khảo nghiệm là tiêu chuẩn tổng hợp ý chí, thiên phú, cơ sở, nhưng là chân chính xem trình độ thiên tài của một người trẻ tuổi vẫn là phải khảo nghiệm thực chiến!

Bởi vậy quy tắc vòng bán kết yêu cầu là, chẳng những phải chịu đựng áp lực của Phong Thần Đài còn phải ở mỗi một bậc đánh bại một đối thủ mạnh mẽ, như thế mới có thể tiếp tục đi tới!

Tuy nhiên như vậy lại khả năng sẽ ở một bậc nào đó gần đỉnh đã không còn có người có thể đứng ở độ cao ngang nhau, gây nên cục diện chiến không thể chiến.

Mười ngày chờ đợi đối với võ giả sinh mệnh dài lâu mà nói thật sự quá ngắn ngủi. Mười ngày này, 90% thiên tài đều trở về nơi bế quan của mình trong linh hạm, tiếp tục tu luyện.

Lâm Minh cũng không ngoại lệ.

Phong Thần Đài chính là một trận tiêu hao chiến kéo dài, độ cao mấy chục vạn trượng kia căn bản không thể phi hành, muốn leo lên Phong Thần Đài nhất định phải tay không leo lên từng bước một!

Điều này cũng nghĩa là, trận so tài này chỉ sợ sẽ kéo dài mấy ngày!

Đại chiến như thế, đám người dự thi đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.

Mà thời gian mười ngày này lại có phần đông người xem từ các nơi Thần Vực chạy tới.

Không ngừng có linh hạm vượt qua hư không bay vào Mục Nguyệt tinh.

Mà cùng lúc đó, bên phía Hạo Vũ Thiên Cung do Tiêu Đạo Tử tự mình ra tay, liên hợp một ít đệ tử hạch tâm thông hiểu pháp tắc Đất, vây quanh Phong Thần Đài dựng lên một khán phòng vô cùng to lớn!

Khán phòng này cao ngất trong mây, chủ thể toàn bộ là do đá núi thô to dựng đứng xếp thành, không có bất kỳ người nào gia công, thậm chí căn bản không có chỗ ngồi, chỉ có vị trí đại khái mà thôi.

Chỉ riêng một vị trí xếp thành hàng có thể chứa được mấy vạn người. Vị trí như vậy làm thành một vòng tròn thật lớn đường kính ngàn dặm, có thể thoải mái chứa được mấy tỉ người xem!

Vé vào cửa do Hạo Vũ Thiên Cung thống nhất bán ra, muốn mua được một tấm rất khó!

Mấy tỉ tấm vé, nghe thì nhiều nhưng là nơi này tụ tập người dự thi của 100 giới lớn Thần Vực, còn có vô số kể thế giới trung, nhỏ. Mỗi một giới lớn cũng chỉ có thể được chia một hai chục triệu mà thôi.

Trừ số vé chia cho các Thánh địa Giới Vương giới lớn, các thế gia võ đạo lớn, danh túc các lộ giới võ học, lại trừ số phiếu chia cho thân hữu của mỗi một người dự thi.

Số phiếu có thể chia đến mỗi một đại thế giới, công khai bán ra kỳ thật không quá chục triệu. Trong đó thế giới thứ ba, số vé lại càng ít, chỉ vẻn vẹn mấy triệu.

Mà giới lớn Thần Vực không biết có bao nhiêu nhân khẩu, quả thật khó thể đếm hết. nên biết chỉ riêng thiên tài cả một giới lớn tham gia đệ nhất hội võ, đều có mấy ngàn tỉ.

Người muốn xem bán kết đệ nhất hội võ, không biết tăng lên bao nhiêu lần. Trong đó các Đại Thánh địa thì là quần thể tiêu phí vé vào cửa chủ yếu. Ngay như quái vật lớn như Long tộc thượng cổ, 800 phân cung mỗi một phân cung đều có một đám cao tầng, cộng thêm cao thủ của tổng bộ Long tộc thượng cổ cùng với rất nhiều đệ tử hạch tâm! Nếu mặc cho bọn họ mua, chỉ riêng Long tộc thượng cổ là có thể thoải mái tiêu hao hơn 1 vạn vé. Đây hiển nhiên là không được.

Cho nên Hạo Vũ Thánh địa đối với tư cách mua vé vào cửa tiến hành hạn chế nghiêm khắc. Không riêng có tiền là được, mà là cần địa vị và thân phận hoặc là tu vi đạt tới Thánh Chủ.

Rất nhiều thương nhân giàu có muốn mua một tấm vé đều không có phương pháp.

Hơn nữa vé một khi bán ra là sẽ để lại dấu ấn tinh thần, không thể qua tay. Cho nên có thể đạt được một tấm vé, chính là tượng trưng cho địa vị và thân phận!

- Đại trưởng lão, chúng ta không mua được vé!

Đệ tử Vô Gian Giáo trở về báo cáo.

- Biết rồi.



Đại trưởng lão hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ. Vô Gian Giáo bọn họ ở trong tông môn bát phẩm cũng không tính là nổi bật, chỉ là một thành viên trong không biết bao nhiêu thế lực bát phẩm của Thần Vực, ngay cả một đóa bọt sóng nhỏ đều không tính. Tông môn bọn họ có một thiên tài Vu Hữu Minh xuất sắc nhất trong lịch sử từ trước tới nay cũng chỉ miễn cưỡng xếp hạng mấy chục vạn đại thế giới. Nếu dựa theo tiêu chuẩn bình thường hàng năm, kỳ thật có thể xếp đến mấy triệu đều rất không tệ rồi.

Trên địa bàn của bọn họ còn có thể hô gió gọi mưa, mà đến Mục Nguyệt tinh vô số thế lực lớn tập hợp này, ngay cả một tấm vé vào cửa đều không mua được.

Nếu trong tông môn bọn họ có người mạnh Thánh Chủ, cũng không đến mức thảm như vậy.

- Chờ đi. Nghe nói toàn bộ quá trình bán kết sẽ dùng trận bàn chiến tranh ghi lại rồi sau đó bán ra công khai. Chúng ta chỉ có thể chờ đến lúc đó. Không có biện pháp, muốn trực tiếp tiến vào linh thú của Chân Võ đại thế giới lại càng là chuyện không có khả năng.

Đại trưởng lão nói như thế, Mục Thiên Vũ ở một bên nghe cũng bó tay không có biện pháp. Bọn họ căn bản đừng nghĩ nhìn thấy Lâm Minh. Phạm vi trăm dặm quanh 100 linh hạm đại thế giới kia đều là vùng cấm, ai cũng không được đi vào. Ngay cả cao tầng của thế lực người dự thi đến cũng không ngoại lệ.

Đây cũng là chuyện không làm sao được. Mấy chục vạn người dự thi, đoàn thân hữu ít nhất có chục triệu, toàn bộ bay lên tới tới lui lui, lối ra linh hạm đều bị chen vỡ.

- Đúng rồi. Không gặp được phu quân, có thể đi tìm Phượng tộc thượng cổ trước, trực tiếp chứng thực. Nếu tên trên Phong Thần Bảng kia chính là phu quân, đòi Phượng tộc thượng cổ vé vào cửa là được rồi.

Mục Thiên Vũ thầm than mình nóng lòng sẽ bị loạn. Phượng tộc thượng cổ là Thánh địa đỉnh cao, trong đó có phần đông người mạnh cấp Thánh Chủ, kiếm được vé vào cửa vẫn là rất dễ dàng. Huống chi, Phượng tộc thượng cổ còn có đệ tử đang tham gia bán kết, còn có thể trực tiếp được chia số định mức thêm vào.

Mục Thiên Vũ lập tức đem ý tưởng nói với đại trưởng lão, ánh mắt hắn sáng lên:

- Ngươi còn biết người của Phượng tộc thượng cổ?

- Đệ tử chỉ biết một người, trưởng lão cao tầng phân cung lúc trước tiếp phu quân đi Thần Vực. Nàng hẳn là cũng tới xem bán kết.

Phượng tiên tử vốn chính là nhân vật trọng yếu của Phượng Minh Cung, lại là người tiếp dẫn Lâm Minh phi thăng Thần Vực, không có lý do không đến xem trận đấu.

- Ừm, chúng ta gặp cao tầng của Phượng tộc thượng cổ vẫn là có khả năng.

Đại trưởng lão gật đầu nói, mà Vu Hữu Minh ở bên cạnh hắn lại có chút lo lắng. Hắn muốn nói gì, vẫn là lắc lắc đầu. Đều đã đến một bước này, cũng không có khả năng từ đây quay về, dù sao cũng phải gặp một lần.

***

- Hả? Có người muốn gặp ta?

Phượng tiên tử ở trong linh hạm Phượng tộc thượng cổ nhận được tin tức này, có chút bất ngờ:

- Là những người nào?

- Bọn họ một đoàn bốn người, muốn gặp tiên tử chính là hai nữ nhân. Hai người tự xưng năm đó cùng tiên tử có duyên gặp mặt một lần ở một vị diện hạ giới gọi là Thiên Diễn Đại Lục.


- Thiên Diễn Đại Lục... Hai nữ nhân, chẳng lẽ là...


Phượng tiên tử trong lòng khẽ động, vội nói:


- Mau mời họ vào, đi đại điện của Thái thượng trưởng lão Hỏa Liệt Thạch, để Hỏa trưởng lão cũng gặp các nàng đi!


Phượng tiên tử đã đoán người đến là ai rồi. Lâm Minh tương lai rất có khả năng trở thành Giới Vương, đối với vợ của hắn ở hạ giới tự nhiên là phải tử tế!


- Dạ!


Đệ tử phụ trách truyền lời khom người cáo lui, không bao lâu sau Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Vu Hữu Minh cùng đại trưởng lão Vô Gian Giáo tiến vào trong đại điện linh hạm của Phượng tộc thượng cổ.


Trong đại điện có ba người, Hỏa Liệt Thạch, Phượng Minh Cung chủ cùng Phượng tiên tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK