Hắn trơ mắt ếch ra nhìn, Ám Long Thương đen kịt đâm thẳng mà đến.
PHỐC!
Một tiếng vang nhỏ, hộ thể thần lực của thanh niên mặc áo đen bị xé nứt ra giống như giấy lộn vậy, trường thương thẳng vào, thanh niên mặc áo đen muốn huyễn hóa ra một mặt tấm chắn, nhưng mà thương tốc của Ám Long Thương lại quá mức nhanh, thân thể thanh niên mặc áo đen đã trải qua lịch lãm rèn luyện, nhưng trước Ám Long Thương sắc bén lại căn bản không thể ngăn nổi.
Máu tươi bay vụt!
Ám Long Thương phá vỡ ngực thanh niên mặc áo đen, trực tiếp xuyên thủng!
Thanh niên mặc áo đen, kể cả bản thân Lâm Minh, dưới lực trùng kích do lực lượng khổng lồ của Lâm Minh liền như thiên thạch lao về phía sau.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang thật lớn, hai người xẹt qua trời cao, cùng nhau đâm vào trong một sông băng vạn trượng.
Lực lượng cuồng mãnh bộc phát, mãnh liệt đánh vào trong sông băng, chỉ nghe thanh âm "Ầm ầm", sông băng vạn trượng kia lại bắt đầu sụp đổ!
Đại địa chấn chiến, mảng lớn mảng lớn vụn băng lăn rơi xuống, vô số sương mù, vụn băng và bụi mù phóng lên trời, bao phủ cả phiến hư không.
Thanh niên mặc áo đen miệng lớn thổ huyết, thân thể của hắn đã bị xé mở ra, nội tạng toàn bộ nứt vỡ, hắn cứ như vậy bị mai táng trong vô số vụn băng. Thân thể đã mất đi bóng dáng.
Bồng!
Một tiếng nổ vang, thân thể thanh niên mặc áo đen bạo toái dưới sông băng, hóa thành vô số phù văn, tản mạn khắp nơi.
Lâm Minh tay cầm Ám Long Thương, cao cao lơ lửng trên bầu trời, ở dưới chân hắn là băng lưu vô tận, tùy ý mãnh liệt.
Một trận chiến này, cứ như vậy đã xong.
Mà ở bên ngoài Hàn Băng Kính, Thác Bạt Khuê, Đế Vô Ngân, Lam Lạc, Thân Khổ đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Vô Yên cũng trừng lớn đôi mắt đẹp, cảm giác không thể tin.
Đây quả thực giống như là đnag nằm mơ vậy.
Đối thủ của Lâm Minh chính là thiên tài Thượng Cổ, trước kia bọn hắn đều đã được kiến thức qua sự đáng sợ của thiên tài Thượng Cổ.
Đối thủ thấp hơn mình một cảnh giới, bọn hắn còn không địch lại.
Thế nhưng ở trước mặt Lâm Minh, một thiên tài Thượng Cổ lại trực tiếp bị Lâm Minh miểu sát!
Toàn bộ quá trình chiến đấu còn chưa đầy hai tức, mà Lâm Minh, miễn cưỡng xem như ra hai chiêu.
Trên thực tế, hắn chỉ nhổ ra một ngụm Chân Nguyên, cũng có thể nói là một chiêu.
- Cái này. . . Đây là có chuyện gì?
Thác Bạt Khuê khẽ nhếch miệng nhìn về phía Đế Vô Ngân.
Mà Đế Vô Ngân cũng như lọt vào trong sương mù, lúc trước hắn tuy rằng nghe lão Thần Hoàng nói, thiên phú của Lâm Minh không giống bình thường, hắn từ tín nhiệm đối với lão Thần Hoàng nên cũng nhận định Lâm Minh không tầm thường.
Thế nhưng mà cái "Không tầm thường" này cũng quá không tầm thường rồi!
- Hắn vừa rồi đánh chết chính là đối thủ cũng giống như chúng ta sao?
Một giọng nữ dễ nghe mang theo do dự, không xác định lên, Vô Yên cảm giác không cách nào tiếp nhận nổi.
Bốn người bọn họ lúc tiến vào Hàn Băng Kính, đối thủ phải đối mặt cường đại đến không thể tưởng tượng nổi, tựa hồ lực lượng vô cùng vô tận, phòng ngự cũng kinh người, mặc cho bọn hắn dùng ra tuyệt chiêu thế nào cũng không thể làm gì được.
Mà đối thủ của Lâm Minh lại giống như bùn nặn vậy, đụng một cái đã chết tươi.
Chênh lệch này cũng quá lớn đi.
Nếu như đối thủ của bọn hắn thật sự cũng như vậy thì Vô Yên cảm giác mình quả thực giống như một trò cười.
Thác Bạt Khuê hít sâu một hơi, nhìn về phía Lâm Minh bên trong Hàn Băng Kính, cười khổ một tiếng nói:
- Lúc Tu La Thiên Thần thiết trí trận pháp, tất nhiên đối xử như nhau, đối thủ của Lâm Minh cũng rất cường đại, hơn nữa chúng ta cũng cảm thấy, chỉ là Lâm Minh càng mạnh hơn nữa, hắn đã vượt qua trình độ của thiên tài Thượng Cổ, dưới loại tình huống này, một đối thủ cảnh giới còn thấp hơn hắn tới khiêu chiến hắn, kết quả tự nhiên là miểu sát rồi.
Thác Bạt Khuê thở dài nói.
Thiên tài giống như Lâm Minh, để một đối thủ cảnh giới thấp hơn đến khiêu chiến hắn, quả thực là đưa đồ ăn, cho dù là thiên tài tuyệt thế thời Thượng Cổ cũng giống vậy!
Bởi vì bản thân Lâm Minh sợ là đã có thể dùng thiên tài xuất chúng nhất Tam Thập Tam Thiên trong vài tỷ năm qua để hình dung.
- Tiêu chuẩn siêu việt thiên tài Thượng Cổ sao?
Vô Yên cảm giác tinh thần của mình run nhè nhẹ lấy, nàng hôm nay so sánh với thiên tài Thượng Cổ vẫn chênh lệch rất nhiều, mà Lâm Minh, đã vượt qua rồi.
Chênh lệch trong đó thật sự quá xa.
Lúc này, Lâm Minh đã chậm rãi bay về phía cửa vào Hàn Băng Kính, sau đó hắn thu hồi Ám Long Thương, đi ra khỏi Hàn Băng Kính.
Năm người Thác Bạt Khuê, Đế Vô Ngân ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh quả thật giống như đang nhìn một con quái vật vậy.
Lâm Minh này đâu chỉ dùng mấy chứ "Tương lai tất thành Chân Thần" để hình dung chứ.
Mà cũng là thiên tài, nhưng Thiên Tộc và Thần Tộc đánh giá Vô Yên chẳng qua cũng chỉ là -- "Tương lai có khả năng trở thành Chân Thần" thôi.
- Thành Chân Thần thì cũng thôi đi, còn không phải là Chân Thần bình thường, Tạo Hóa Thánh Hoàng lúc còn trẻ cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Minh...
Đế Vô Ngân nghĩ như vậy, càng thêm cảm thấy Lâm Minh đối với lần đại kiếp nạn này sẽ có tác dụng khó có thể tưởng tượng nổi, hắn có lẽ có thể gánh vác sứ mệnh nghịch chuyển vận mệnh Thần Tộc, điều kiện tiên quyết là Lâm Minh nguyện ý gánh vác mới được.
Trong khi mọi người tâm tư khác nhau, Lâm Minh lại nhìn về phía Hàn Băng Kính, hắn đang chờ đợi phần thuởng của mình.
Vô Yên là kéo đủ một ngàn tức, bản thân không phải là đối thủ của thiên tài Thượng Cổ mà còn lấy được một kiện Chân Thần Linh Bảo do chủ nhân Tu La Lộ luyện chế làm ban thưởng.
Như vậy mình có thể đạt được thứ gì đây?
Lâm Minh chờ đợi, nhưng Hàn Băng Kính lại im ắng, cũng không có ban thưởng tống xuất, hơn nữa ẩn ẩn, Lâm Minh từ trong Hàn Băng Kính còn cảm giác được một tia khí tức dị thường.
- Ban thưởng đâu? Tại sao không có động tĩnh gì, ít nhất cũng phải cho một kiện Chân Thần Linh Bảo a, hơn nữa phẩm cấp còn rất cao mới đúng chứ?
Thân Khổ có chút kỳ quái nói, bởi vì Hàn Băng Kính đã yên lặng rất lâu rồi.
- Tình huống cũng không đơn giản như vậy, ta cảm giác pháp tắc bên trong Hàn Băng Kính vẫn còn rung động.
Đế Vô Ngân mở miệng, Lâm Minh nghe thấy có chút ngoài ý muốn, hắn sớm đã phát hiện dị thường của Hàn Băng Kính, đó là bởi vì hắn đối với Tu La pháp tắc cực kỳ mẫn cảm.
Thế nhưng Đế Vô Ngân lại không hiểu Tu La pháp tắc, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác ra rung động của Hàn Băng Kính, vậy đại khái chính là nhờ vào cái gọi trực giác của cao thủ rồi.
Một nhân vật có thể đi đến đỉnh tiêm Thiên Tôn, cho dù thiên phú bọn họ đối với Lâm Minh mà nói không tính là cao, nhưng kinh nghiệm và trực giác của bọn hắn cũng cực kỳ kinh người.
Lâm Minh sờ lên chiếc nhẫn trong tay, đi về hướng Hàn Băng Kính.
- Lâm Minh?
Đế Vô Ngân vừa mới mở miệng, đúng lúc này, thế giới trong Hàn Băng Kính, vô số Tu La phù văn bay múa, hội tụ đến một chỗ, cuối cùng nhất ở chỗ này ngưng tụ thành một gió lốc phù văn.