Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lâm Minh! Ha ha ha!

Thiên Tôn Nhân tộc bay qua phía Lâm Minh, khoảng cách mấy trăm dặm với bọn họ chỉ là nháy mắt mà thôi.

- Không có sao chứ?

Đế Thích Già nhanh chóng kiểm tra cho Lâm Minh, không có trở ngại gì cả.

- Ha ha ha...

Hạo Vũ Thiên Tôn vỗ lên vai Lâm Minh, ngày hôm nay với Nhân tộc tuyệt đối có thể ghi vào sử sách, vĩnh viễn nhớ kỹ.

Trong vòng mười ngày, Lâm Minh dùng tu vị Thiên Tôn thắng Thiên Cương, hòa Phiêu Vũ, chiến tích như thế tìm khắp lịch sử mười tỷ năm của Tam Thập Tam Thiên chưa từng có.

Mà mười tỷ năm trước, chủ nhân Tu La Lộ hay Bất Hủ Quân Vương lúc ở Thiên Tôn có thực lực gì, chuyện này khó đoán!

Nhân tộc đại kiếp nạn đã sắp phản công Thánh tộc, chém giết về Thần Vực, Nhân tộc cần một anh hùng, cần ủng hộ sĩ khí.

- Lâm Minh, ba ngày sau sẽ cử hành chúc mừng!

Thời điểm này Thần Mộng đi nhanh tới trước mặt Lâm Minh, trên người nàng mang theo hương khí chưa từng có, Thiên Tôn chung quanh nhường đường cho Thần Mộng.

- Tiệc chúc mừng?

Lâm Minh lắc đầu.



- Không cần đâu!

Lâm Minh không muốn tham gia chúc mừng như thế, không nên lãng phí thời gian, hiện tại căn bản không phải lúc khánh công, chỉ có bản thân chính thức giết Tạo Hóa Thánh Hoàng, Nhân tộc chúc mừng mới có ý nghĩa.

- Cần thết!

Thần Mộng nói.

- Tiệc chúc mừng này cũng là phong thiện đại điển của ngươi, ngươi phải tìm phong hào Thiên Tôn của mình, đối với cường giả Nhân tộc mà nói, phong thiện đại điển cực kỳ trọng yếu, hơn nữa... Phong thiện đại điển của ngươi cũng ủng hộ sĩ khí Nhân tộc cực lớn.

Phong hào?

Lâm Minh ngạc nhiên, năm đó hắn ở Thiên Diễn đại lục cũng từng như thế, có phong hào như là "Tà Thần", "Tu La" các loại, nhưng mà phong hào chỉ là vinh dự, có hay không chẳng quan trọng.

Nhưng mà đi tới Thiên Tôn thì khác, phong hào là cần thiết.

Cơ hồ mỗi Thiên Tôn đều có phong hào của mình, mà phong hào này càng về sau sẽ thay thế tên của bọn họ.

Vốn Thần Mộng Thiên Tôn, Hạo Vũ Thiên Tôn, Tam Sinh lão nhân, Hắc Ám Ma Quân... Kể cả Tiểu Ma Tiên sau khi đột phá Thiên Tôn cũng đổi thành "Ma Tiên Thiên Tôn".

Mà cái tên "Tiên nhi" cũng chỉ có Lâm Minh và vài người có tư cách gọi.

Đệ tử Ma Tiên Cung chỉ có thể gọi Tiểu Ma Tiên là Ma Tiên Thiên Tôn.

Hơn nữa Thiên Tôn đại biểu cho hùng chủ cái thế của Nhân tộc, tự nhiên phải thần thánh một ít, danh xưng "Lâm thiếu hiệp", "Lâm tiền bối", "Lâm chân nhân", "Lâm anh hùng" đã không thích hợp.



Nghĩ tới thứ này, Lâm Minh cũng hiểu phong hào là cần thiết.

Vì vậy hắn gật đầu, nói:

- Thần Mộng tiền bối cứ an bài!

...

Thời điểm Lâm Minh cân nhắc làm phong thiện đại điển, Phiêu Vũ đã thi triển không gian đại na di, nhanh chóng xuyên qua vũ trụ, nàng bay vào sâu trong tinh không, nơi đó có cung điện màu ngà sữa đang lơ lửng.

Trong nội cung chỉ có mình Thanh Liên tiên tử, nàng đang lo sợ bất an chờ đợi.


- Sư phụ!


Nhìn thấy Phiêu Vũ bay trở về, Thanh Liên tiên tử lập tức nghênh đón, nhìn thấy bộ dáng Phiêu Vũ thì nàng cả kinh.


Phiêu Vũ lúc này vãn còn bảo trì bộ dáng biến thân, trên lưng nàng đều là máu tươi, lông vũ cũng bị xé nứt rất nhiều.


- Ta không sao, chỉ là ngoại thương!


Trong nháy mắt Phiêu Vũ bay vào trong cung điện, nàng giải trừ biến thân, toàn thân của nàng đáp lên mặt thảm cung điện, da thịt tuyết trắng sau lưng bị máu tươi nhuộm đỏ.


Nhìn thấy vết thương này, Thanh Liên tiên tử cảm thấy giật mình, không thể tin vào cảnh trước mặt.


- Đây là, những vết thương này là Lâm Minh lưu lại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK