Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thậm chí mọi người còn không thấy rõ cả kiếm quang, nếu một kiếm này chém xuống, đầu của Lâm Minh sẽ thành hai nửa!

Mọi người không kịp hoảng sợ hô lên, một kiếm của Trương Quan Ngọc lại chém vào không khí.

Sau lưng Lâm Minh như có mắt, ngay trong nháy mắt kiếm chém xuống, hắn cực kỳ quỷ dị dời tới trước một bước nhỏ, giống như cành liễu bị gió thổi qua, tránh né một kiếm của Trương Quan Ngọc không kém một ly.

Một kiếm chắc thắng của Trương Quan Ngọc vậy mà thất bại, hắn không tin quỷ quái, nhấc kiếm lại đâm!

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Trong nháy mắt, Trương Quan Ngọc đâm ra không biết bao nhiêu kiếm, kiếm của hắn đã hoàn toàn dung nhập trong gió, chỉ thấy kiếm quang mơ hồ, thân kiếm đã hoàn toàn biến mất!

Kiếm quang chứ không thấy kiếm, là cảnh giới dùng kiếm cực cao, mà kiếm của Trương Quan Ngọc thì cả kiếm quang cũng không thấy rõ!

Tốc độ kiếm quang khủng bố như vậy từ mọi hướng bao phủ Lâm Minh, nhưng trong nháy mắt này, người của Lâm Minh cũng trở nên mờ nhạt, như xung quanh thân thể hắn liên tục chồng lên những ảo ảnh dày đặc!

Lâm Minh ở trong tàn ảnh, nhìn như động đậy, lại như không nhúc nhích. Nhưng không cần nghi ngờ, Trương Quan Ngọc lại không đâm trúng hắn một kiếm nào!

- Đó... Đó... Đó là thế nào?

Mộ Dung Tử nấp trong góc xem quyết chiến ngây ngốc, Lâm Minh rõ ràng bị bao phủ trong kiếm quang dày đặc, lại không mất cọng tóc nào!

- Đó là thế nào? Đương nhiên là né tránh toàn bộ!

Bạch Tĩnh Vân hít sâu một hơi, ra sức làm lời mình nói trở nên bình tĩnh.

Thân pháp của Lâm Minh, quá khủng bố!

Võ giả tinh thông thân pháp đều biết, dựa vào tốc độ không thể hoàn toàn tránh khỏi kiếm quang dày đặc như mưa. Khi tốc độ kiếm sắp tới cực hạn, chênh lệch giữa mỗi đạo kiếm quang ngắn tới mức có thể bỏ qua, hơn nữa kiếm quang hỗn loạn dày đặc, không có quy luật, cũng không có góc chết. Muốn tránh né kiếm quang như thế, dựa vào tốc độ là căn bản không đủ, tốc độ nhanh, nói không chừng còn đụng vào kiếm quang!

Phải tránh né lưu loát giữa kiếm quang thế này, chẳng những yêu cầu có ánh mắt chính xác và sức phán đoán sắc bén trong nháy mắt, hơn nữa yêu cầu nắm giữ thân pháp đạt tới cấp chi tiết, nắm giữ tuyệt diệu từng vị trí trên thân thể. Trong nháy mắt làm ra vô số di chuyển cực nhanh mà cực ngắn, như vậy mới có thể tránh né kiếm quang!

Tàn ảnh mờ nhạt nối liền trên người Lâm Minh, chính là vì trong nháy mắt hắn làm rất nhiều động tác di chuyển cực ngắn, lưu lại một phần mười giây thị giác trong võng mạc của mọi người mà tạo thành!

Thân pháp này, quả thật là đăng phong tạo cực!

Nhưng vì sao Lâm Minh lại có thân pháp như vậy?

Các tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây không thiếu kiến thức, Bạch Tĩnh Vân nghĩ tới, bọn họ cũng nghĩ tới. Bọn họ biết rõ, luồn lách di chuyển giữa kiếm quang như thế là khó khăn cỡ nào.

- Ai? Vừa nãy là ai nói tốc độ là thế yếu của Lâm Minh, má nó chứ mở to mắt mà coi, cái này gọi là thế yếu?

Người nói là đệ tử hạng bốn Bài Danh thạch Thiên Chi phủ, vốn hắn nghĩ lần trước Lâm Minh khảo hạch Bài Danh thạch xếp hạng sáu, bây giờ mới có mấy ngày, thực lực của Lâm Minh có khi còn chưa theo kịp mình. Nhưng bây giờ nhìn lại, ý nghĩ của hắn đúng là chuyện cười!

- Tại sao lại như vậy? Ta nhớ lần trước Lâm Minh ở trong chiến trường rất ít động đậy, đấu pháp cơ bản đều là cứng chọi cứng, hơn nữa hắn chỉ học “Bộ pháp cơ sở”, làm sao có tốc độ nhanh được?

Con cháu thế gia vừa nói tốc độ là thế yếu của Lâm Minh, không thể tin nổi hô lên.



- Ngươi ngu hả, lúc trước Lâm Minh thi triển “Thương quyết cơ sở”, ai dám nói hắn yếu? Về phần trước kia hắn rất ít di động trên chiến trường, rõ ràng là vì đối thủ khi đó căn bản không cần Lâm Minh phải thi triển ra thân pháp khủng bố của hắn.

Một người ủng hộ kiên quyết của Lâm Minh hùng hồn đáp trả.

Khí thế đứng yên như núi, lực lượng lớn tới kinh người, chân nguyên cũng vô cùng ngưng tụ, hơn nữa còn có được tốc độ không gì sánh bằng. Không có chỗ nào là thế yếu, đối mặt với loại biến thái này, chiến đấu còn đánh cái gì?

Chiến đấu trong sân ngày càng kịch liệt, thân pháp đỉnh cấp đấu thân pháp đỉnh cấp, kiếm của Trương Quan Ngọc càng lúc càng nhanh, ngày càng mạnh mẽ, kiếm quang đan vào nhau không lọt một giọt nước.

Từng đạo kiếm quang đánh cho võ đài tan tành, mặt đá dưới chân Lâm Minh đã nát không thể nát hơn, mảnh vỡ lớn nhất cũng chỉ cỡ mặt đầu ngón tay.

Những dưới thế công như mưa rền gió dữ này, Lâm Minh vẫn luôn nhàn nhã như giữa sân nhà, từng bước của hắn như dung nhập vào trong gió, căn bản không nắm được vị trí chính xác của hắn.

Kiếm quang của Trương Quan Ngọc nhìn dày đặc như lưới, nhưng luôn có trước có sau, Lâm Minh chính là luồn lách giữa đoạn khoảng không nhỏ bé này, động tác của hắn lưu loát như mây bay, cực kỳ trôi chảy, giống như không phải chủ động né tránh kiếm, mà là kiếm phong bám vào kiếm thổi hắn tránh ra.

Mộ Dung Tử nhìn ngơ ngác, mắt trừng ngày càng to, nàng thì thào:

- Không thể nào, tên gia súc kia dù lợi hại, nhưng hắn chỉ chọn “Bộ pháp cơ sở” mà thôi, “Bộ pháp cơ sở” làm sao có tốc độ như vậy?

Thắc mắc của Mộ Dung Tử cũng là thắc mắc của Bạch Tĩnh Vân, nàng cũng mãi kỳ quái, khi nào mà Lâm Minh học được thân pháp lợi hại như vậy.

Đúng lúc này, một tiếng nói tươi mát êm dịu xen vào:

- Lâm Minh sử dụng đúng là “Bộ pháp cơ sở”.

Mộ Dung Tử quay đầu nhìn lại, người vừa nói là Tần Hạnh Hiên.

Lúc này, Tần Hạnh Hiên nhìn vào giữa sân, ánh mắt tràn đầy khâm phục khen ngợi.

- “Bộ pháp cơ sở” ? Không thể nào!

Đánh chết Mộ Dung Tử cũng không tin, nàng cũng hiểu biết về “Bộ pháp cơ sở”, thân pháp của Lâm Minh hoàn toàn không giống với Bộ pháp cơ sở, hơn nữa “Bộ pháp cơ sở” nào có loại tốc độ biến thái này?

Tuy nhiên lúc này Bạch Tĩnh Vân được Tần Hạnh Hiên nhắc nhở, liền mơ hồ phát hiện được gì. Nàng nhìn lại thân pháp của Lâm Minh, trong lòng liền kinh hãi không thôi.

- Thật... Thật đúng là “Bộ pháp cơ sở”! Bước chân Lâm Minh di chuyển toàn là bước chân trong “Bộ pháp cơ sở”, chẳng qua hắn rút ngắn mỗi bước chân đến cực hạn, hơn nữa tốc độ cũng sắp đến cực hạn!

- Đúng vậy, chính là như thế!

Tần Hạnh Hiên gật đầu.

Lâm Minh thi triển quả thật là “Bộ pháp cơ sở”, Kim Bằng Phá Hư trọng điểm ý cảnh và vận chuyển chân nguyên, không có yêu cầu gì với nhịp bước. Nói thẳng ra, thân pháp dùng nhịp bước thủ thắng đều là hạng thân pháp thấp kém, thuộc loại bàng chi dưới chót. Thân pháp chân chính mạnh mẽ, là dựa vào ý cảnh ẩn chứa trong thân pháp.

Về phần nhịp bước, muốn đặt thế nào thì tùy. Nếu thân pháp giới hạn nhịp bước của võ giả, như vậy tất nhiên sẽ tạo thành trói buộc đối với võ giả. Có trói buộc, làm sao có thể thi triển lưu loát như mây bay, nhàn nhã như tản bộ được chứ?

Lâm Minh đã lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, đối với hắn, thi triển nhịp bước gì cũng giống nhau, hắn lựa chọn “Bộ pháp cơ sở”, chỉ là vì che giấu Kim Bằng Phá Hư thôi.

Dưới tốc độ kịch liệt như vậy, hai người đều tiêu hao rất lớn, nhất là Trương Quan Ngọc, động tác của hắn lớn hơn Lâm Minh, hơn nữa lại là phía công kích, tiêu hao càng lớn hơn. Mấy chục hơi thở sau, Trương Quan Ngọc đã dùng hết một hơi chân nguyên, ngay vào lúc này, Lâm Minh đột nhiên tiến tới một bước, đâm ra một thương!

Keng!



Tiếng kim loại chói tai vang lên, Trương Quan Ngọc đang trong trạng thái cao tốc đột nhiên bị cố định thân mình, kiếm của hắn dựng thẳng trước người, vừa lúc chặn thương của Lâm Minh.

Trương Quan Ngọc vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Minh, hắn vốn định chuẩn bị kéo lên một hơi chân nguyên, thi triển một vòng thế công mới, nhưng ngay lúc này Lâm Minh đâm ra một thương về phía trái tim của hắn!

Dưới thân pháp tốc độ nhanh như thế, năng lực tránh né của Trương Quan Ngọc là cực mạnh, vốn hắn nên dễ dàng tránh một thương này như Lâm Minh tránh kiếm của hắn, nhưng không biết vì sao, thương của Lâm Minh như đoán chắc quỹ tích thân pháp của hắn, một thương đâm ngay vào trái tim, làm Trương Quan Ngọc không thể không giơ kiếm chắn lại.

Nhưng nhuyễn kiếm làm sao chắn được trọng thương!

Trương Quan Ngọc chỉ có thể rót toàn bộ chân nguyên vào kiếm, kết quả một kiếm này chấn hắn tới khí huyết quay cuồng, chân khí hỗn loạn.

“Hắn nhìn thấu thân pháp của ta? Không thể nào! Thân pháp ta học tới là thân pháp cực phẩm Hợp Hoan Vô Ảnh trong Thất Huyền cốc, hơn nữa động tác của ta không hề có quy luật. Hắn đâm ta một thương cũng thôi, làm sao lại có thể chính xác như vậy?”.

Trong lòng Trương Quan Ngọc có một loại cảm giác cực kỳ thất bại, thế mạnh nhất của hắn chính là thân pháp, nhưng thân pháp của hắn lại hoàn toàn bị Lâm Minh áp chế. Hắn cảm thấy mình thi triển thân pháp khiến người ta hoa mắt giống như đang diễn trò hề, hoàn toàn là vô ích! Bị Lâm Minh một thương đâm trúng phóc.

- Ngươi... Làm như thế nào?

- Kiếm của ngươi chém rách gió, cho nên gió bán đứng ngươi.

Lâm Minh mỉm cười nói, sau khi lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, Lâm Minh thậm chí không cần dùng mắt nhìn động tác của Trương Quan Ngọc, chỉ cần cảm giác gió truyền tin tới, hắn có thể nháy mắt phán đoán ra vị trí cùng quỹ tích thân pháp của Trương Quan Ngọc.

Đương nhiên Trương Quan Ngọc nghe không hiểu ý của Lâm Minh nói, hai má hắn co rúm, giọng lạnh lùng:

- Cố làm ra vẻ!

- Ngươi thật khiến ta giật mình. Tốt lắm, ta sẽ lấy ra toàn bộ thực lực giết ngươi!

Trương Quan Ngọc giơ ngón trỏ và ngón giữa, quét qua trường kiếm, máu tươi liền tràn ra thân kiếm.

Cùng lúc đó, khuôn mặt Trương Quan Ngọc bắt đầu trở nên đỏ hồng, tiếp theo từ đỏ hồng chuyển thành màu đen, cánh tay trở nên trong suốt như có ngọn đèn cháy trong người hắn.

- Hợp Hoan thần công! Đây là Hợp Hoan thần công!

Ở đây lập tức có người kiến thức rộng rãi nhận ra công pháp mà Trương Quan Ngọc đang thi triển.


- Thất Huyền cốc Hợp Hoan thần công! Đây là công pháp chỉ truyền cho đệ tử hạch tâm, ngay cả đệ tử Thiên Chi phủ Thất Huyền cốc cũng không học được, lần này Lâm Minh nguy hiểm rồi.


Hợp Hoan thần công, chân nguyên thâm hậu, ra tay âm độc. Sau khi Trương Quan Ngọc thi triển ra Hợp Hoan thần công, trên người lập tức có thêm một cỗ khí thế kỳ dị, khí thế này cũng không mạnh, nhưng mang theo một cỗ khí tức âm lãnh và nóng cháy thay phiên nhau, làm người ở trong đó như thấy được vô số ảo giác, tâm thần gần như thất thủ.


- Thật là lợi hại!


Người trẻ tuổi ở đây không có mấy người yếu kém, nhưng đối mặt với loại khí thế của Trương Quan Ngọc, bọn họ phải thúc giục toàn bộ chân nguyên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cỗ khí thế này xâm nhập.


Chỉ là khí thế đã làm bọn họ điều động toàn bộ chân nguyên mới chống cự được, nếu đối mặt trực diện với công kích của Trương Quan Ngọc, vậy còn chiến đấu gì nữa?


- Đây là Hợp Hoan thần công ư?


Đối mặt với khí thế của Trương Quan Ngọc, đơn nguyên cực nhỏ toàn thân Lâm Minh hơi giật mình, chân nguyên hóa thành sợi tơ phá thể xông ra, dễ dàng xé rách cỗ khí thế này, chấn thành hư vô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK