Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ - Tàm Kiếm Lý Ngưu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua trận đại chiến vừa rồi, các đệ tử Tiêu Dao Đảo chỉ bị chút vết thương nhẹ, còn trọng thương cùng tử vong thì không có, với năng lực của võ giả, chỉ cần một hai canh giờ là có thể điều chỉnh tốt rồi.

Mà Lâm Minh thì còn nhanh hơn, hắn dùng máu tủy Rồng duy trì, vừa rồi chút tiêu hao thể năng và năng lượng cũng không tạo cho hắn bất kỳ gánh nặng nào, hắn gần như vẫn luôn ở trong trạng thái đỉnh phong.

- Chúng ta đổi một chỗ khác.

Lâm Minh nhìn những đệ tử Tiêu Dao đảo này đã khôi phục một chút, liền nói.

- Đổi chỗ ư?

Diệp Thủy Đồng có chút kinh ngạc, mà Lâm Minh căn bản không giải thích gì, mang theo mọi người đi về một phương hướng khác.

Trong lúc vô tình, Lâm Minh đã hình thành quyền uy tuyệt đối tại đây, cho dù hắn hạ mệnh lệnh mà không có bất kỳ giải thích nào, thì cũng không có người nào nghi ngờ cả.

Lâm Minh thu lại tất cả yêu bài cùng Tu Di Giới của đệ tử Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc, mang theo mười mấy đệ tử Tiêu Dao Đảo đi mấy trăm dặm nữa.

Sau đó, Lâm Minh dừng lại trong một khu rừng đá, nói:

- Ở trong này đi.

- Vì sao lại đổi tới nơi đây?

Diệp Thủy Đồng nhìn chung quanh, phát hiện nơi này ngoài một chút rừng đá có thể yểm hộ ra, cũng không có gì đặc biệt cả, mà nếu muốn tìm yểm hộ, thì hiển nhiên là cái hầm khi trước còn tốt hơn.

- Không có gì, cách chiến trường gần một chút, quan sát dễ dàng hơn.

Lâm Minh tùy ý nhún nhún vai, hắn lựa chọn địa phương này cũng chỉ là muốn tìm chỗ thoải mái để “tọa sơn quan hổ đấu” mà thôi.

Với linh hồn lực của Mộ Thiên Tuyết, trong bão cát mà còn có thể tra xét vài trăm dặm, vào lúc bình thường thì còn có thể theo dõi cả ngàn vạn dặm, mà khoảng cách này đối với các đệ tử thân truyền tại đây thì không khác nào thần thoại cả.

- Điều này...

Diệp Thủy Đồng nuốt một ngụm nước miếng, không biết nói gì, các đệ tử khác cũng líu lưỡi, Lâm Minh rốt cuộc có năng lực thăm dò như thế nào a, điều này cũng quá biến thái rồi, cách chiến trường chính xa như vậy, ngay cả năng lượng dao động mà bọn họ đều không cảm nhận được chút nào, nhưng Lâm Minh lại có thể tra xét được tình huống của chiến trường.

- Mộ cô nương, dựa vào ngươi rồi!

Trong Ma Phương, hiện giờ Mộ Thiên Tuyết là linh hồn thể, để cho nàng trực tiếp ra tay đối địch thì rất phiền toái, nếu muốn phát huy ra sức chiến đấu chân chính, thì cần cung cấp cho nàng một thân thể để đoạt xá. Mà cho dù chỉ tạm thời đoạt xá thì gánh nặng lên linh hồn cũng không nhỏ, sẽ tiêu hao rất nhiều linh hồn lực của nàng, nếu muốn bổ sung lại thì còn cần tinh huyết quý giá mới được.

Cho nên càng tránh để cho Mộ Thiên Tuyết trực tiếp ra tay thì càng tốt.

Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn dùng cảm giác tra xét, thì sẽ không có vấn đề gì, có thể thoái mái sử dụng được, tiêu hao chút linh hồn lực này thì Mộ Thiên Tuyết hoàn toàn có thể tự mình khôi phục được.

Cảm giác của Mộ Thiên Tuyết bắn thẳng ra ngoài, rất nhanh, hình ảnh cuộc chiến ngoài 5000, 6000 dặm đã hiện ra trong đầu Lâm Minh, Mộ Thiên Tuyết có thể trực tiếp chiếu lại hình ảnh vào trong đầu Lâm Minh cũng là do giữa nàng và Lâm Minh có kết nối tinh thần, nếu không thì nàng cũng không làm được điều này.

Lúc này, quả nhiên là đệ tử Tiêu Dao Đảo đã giao thu với Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc, nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Minh lại có chút giật mình, Bạch Minh Ngọc không ngờ chỉ dựa vào một người mà đỡ được hai đại cao thủ Thần Hải hậu kỳ của Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc!

Nên biết rằng, truyền tống một cường giả Thần Hải hậu kỳ vào trong Bí cảnh Hồng Hoang thì sẽ tiêu hao số lượng tài nguyên gáp mười lần một võ giả Thần Hải trung kỳ bình thường! Cho nên mỗi một tông môn đều ra sức khống chế số lượng Thần Hải hậu kỳ vào đây, nhiều nhất chỉ là hai người thôi, mà hai người này tất nhiên là thiên tài đỉnh cao, nếu không thì sẽ rất lỗ vốn!



Bạch Minh Ngọc, Diệp Thủy Đồng đều là như vậy.

Cũng theo đạo lý này, cao thủ Thần Hải hậu kỳ của Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc cũng sẽ không ngoại lệ.

Nhưng hiện tại, Bạch Minh Ngọc lại có thể dùng một địch hai, chỉ vào điểm này thì thực lực của hắn đã ở trên Diệp Thủy Đồng rồi!

- Ân? Thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn hẳn là không phải là công pháp của Tiêu Dao Đảo, tên Bạch Minh Ngọc này đúng thật là có chút thủ đoạn bí mật.

Thanh âm của Mộ Thiên Tuyết vang lên trong đầu Lâm Minh, nàng tất nhiên là hiểu biết một chút về công pháp của Tiêu Dao Đảo, liếc mắt một cái đã nhìn ra công pháp mà Bạch Minh Ngọc thi triển cũng không phải là của Tiêu Dao Đảo.

- Ân? Không phải công pháp của Tiêu Dao Đảo ư?

- Không kỳ quái.

Mộ Thiên Tuyết lơ đễnh nói:

- Rất nhiều thiên tài có số mệnh của riêng mình, tìm được trong một vài Bí cảnh có truyền thừa của một cường giả Thần Vực nào đó, Thần Vực có rất nhiều cường giả, không ít người khi thọ mệnh sắp hết sẽ lựa chọn bế quan, không thành công thì mất mạng, sau khi bọn họ chết sẽ thường không để cho truyền thừa của mình bị hủy diệt, mà sẽ lưu lại cho người có duyên, xem ra Bạch Minh Ngọc cũng có một chút cơ duyên, hắn tìm được truyền thừa của một cường giả cấp Thánh chủ, lại còn không phải là Thánh chủ tầm thường.

Mộ Thiên Tuyết vừa nói xong, Lâm Minh đã thấy một luồng sáng chói mắt lóe lên, ngay lúc đó, Bạch Minh Ngọc thừa dịp hai tên cao thủ Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc dùng hết chiêu thức, một hơi ném ra 7 hạt châu sáng bóng, 7 hạt châu này thình thành đồ án Thất Tinh trên bầu trời, sau đó đồng thời nổ tung!

Lôi Châu kia có uy lực phi thường khủng bố, so với Diệt Thần Châu mà Hỏa Liệt Thạch cho Lâm Minh dùng trong bí cảnh Thần Thú thì còn có ý lực lớn hơn!

Bảo châu này không cần hao phí bất kỳ chân nguyên nào khi do, một phàm nhân mà sử dụng thì cũng có thể đồng quy vu tận với cao thủ Thần Hải, chỉ cần có thể đánh trúng là được, thứ này cực kỳ khó luyện chế, Bạch Minh Ngọc có thể ném một lần ra nhiều như vậy, chắc chắn đây là thứ mà cường giả thần bí kia lưu lại cùng truyền thừa.

Các cao thủ dùng hết chiêu thức cũ, lực lượng mới chưa được sinh ra, thì chính là lúc yếu nhất, Bạch Minh Ngọc thừa dịp này ném ra Lôi Châu nổ tung, lập tức tạo thành phiền toái cực lớn đối với hai đại cao thủ Thần Hải hậu kỳ của Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc, mà chung quanh hai người bọn họ, lại có ba tên cường giả Thần Hải trung kỳ tới trợ giúp, liền bị dư chấn vụ nổ cuốn vào, bị nổ thành mảnh vỡ!

Cường giả Thần Hải trung kỳ trong nháy mắt đã bị đánh chết!

Cảnh tượng này làm rung động tất cả võ giả, sĩ khí của đám đệ tử Tiêu Dao Đảo tăng mạnh, vốn bọn họ nhìn thấy liên quân Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc, đều thấy lạnh lẽo toàn thân, dù sao thì đây cũng là địch nhân nhiều gấp đôi phe mình!

Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, Đại sư huynh của mình lại cường đại đến vậy, một mình chống lại hai đại Thần Hải hậu kỳ, lại còn dựa vào Lôi Châu nhiều lần trợ giúp bọn họ.

- “Các huynh đệ, tăng thêm chút lực! Duy trì một hồi lâu nữa là được, đáng chết, đám người Diệp sư tỷ tại sao còn chưa tới trợ giúp!

- Diệp sư tỷ, hừ, có khi bọn họ đã sớm chạy trốn rồi, hiện tại cách thời gian chúng ta ước định gặp mặt đã qua hai canh giờ rồi, nếu tới thì đã sớm tới đây rồi!

Đối với việc Diệp Thủy Đồng chưa tới, những người này đều canh cánh trong lòng.

- Có lẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn cũng nên...

- Có thể có thứ ngoài ý muốn đây, quân chủ lực của họ còn không phải là bị chúng ta chặn lại hay sao! Vị trí của họ lại an toàn như vậy, con bà nó, nghĩ tới là ta đã không thích rồi!

Những đệ tử này phần lớn đều là thân tín của Bạch Minh Ngọc, đối với việc bọn họ phải vất vả tìm kiếm trong sa mạc Hồng Hoang khi trước, trong khi đám người Diệp Thủy Đồng lại được đi quặng mỏ tránh gió, thì bọn họ đã sớm có ý kiến bất mãn rồi.

- Chuyên tâm chiến đấu, không nên phân tâm, cũng không cần phải phỏng đoán người khác, Diệp sư muội có thể tới được thì tất nhiên sẽ tới.



Bạch Minh Ngọc chém một kiếm bức lui đội trưởng Công Dương Cốt Đả của Huyền Cốt tộc, truyền âm nói.

Các đệ tử phía dưới vội vàng lên tinh thần, bọn họ đã có không ít thương vong rồi, liền nói:

- Bạch sư huynh cũng quá quên mình vì người rồi, để huynh đệ chúng ta chịu khổi trong bão cát, lại chịu tấn công của quân chủ lực địch nhân, mà bọn họ lại ở chỗ an toàn nhất, kết quả là Bạch sư huynh vẫn còn nói tốt cho bọn họ!

Vốn uy tín của Bạch Minh Ngọc đã rất cao, cộng thêm lúc này hắn thể hiện ra thực lực tuyệt đối, cùng với việc hắn không bàn luận phẩm cách của người khác sau lưng, hình tượng của hắn trong lòng mọi người lại càng cao lớn hơn, cho dù trong lòng có bất mãn thì cũng sẽ áp chế lại, cam tâm tình nguyện vì Bạch Minh Ngọc mà chiến đấu.

Đám đệ tử Tiêu Dao Đảo cùng Đoạn Hồn Sơn, Huyền Cốt tộc đều dùng chiến pháp để giao chiến, ngươi tới ta đi, chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, nhưng do tổ hợp trận pháp có phòng ngự mạnh mẽ, nên số người chết cũng không nhiều, không đến một phần năm, nếu nói về tổng chiến lực, thì tất nhiên Tiêu Dao Đảo còn kém một ít, nhưng có Bạch Minh Ngọc dùng Lôi Châu trợ giúp, vẫn có thể chống đỡ được tiếp.

- Tên Bạch Minh Ngọc này, xem ra là không chết được!

Lâm Minh thấy rất rõ, dưới tình huống như vậy, Bạch Minh Ngọc còn có thể giữ được đệ tử của Tiêu Dao Đảo, nếu bản thân hắn một mình chạy trốn, thì không ai có thể ngăn cản được, nói cách khác, cho dù hai nhánh tiểu đội đánh lén mình kia đúng lúc trở về trợ giúp, thì cũng không giữ được Bạch Minh Ngọc, do hắn cực kỳ tự tin vào bản thân, nên hắn mới dám bán đứng Diệp Thủy Đồng.

Về phần Lôi Châu kia, tuy rằng quý báu, nhưng Bạch Minh Ngọc chuẩn bị đột phá cảnh giới Thần Biến, đến lúc đó, Lôi Châu chỉ có thể giết chết cường giả Thần Hải hậu kỳ này sẽ không có tác dụng quá lớn với hắn, cho nên lúc này có dùng hết Lôi Châu thì cũng không có gì phải đáng tiếc cả.

Có thể nói, một trận chiến này, Bạch Minh Ngọc căn bản không có tổn thất gì, nếu có thể thắng, thì còn có thể tăng mạnh thanh danh, tạo ra uy tín cực cao trong số các đệ tử thân truyền, kèm theo hình tượng anh hùng ngăn cơn sóng dữ, ngày sau kế thừa vị trí đảo chủ chính là thuận lý thành chương.

Lui 1 vạn bước nói, cho dù chỉ có Bạch Minh Ngọc một mình trốn về thì cũng không sao cả, dùng đầu gối cũng có thể đoán được, tài nguyên mà những đệ tử Toàn Đan đi thu thập được kia thì đều nằm trên người Bạch Minh Ngọc, hắn mang rất nhiều tài nguyên về tông môn, vẫn là một đại công thần!

- Lâm sư đệ, tình hình chiến đấu thế nào?

Diệp Thủy Đồng lo lắng hỏi, tuy rằng đã nói là sẽ không trở về trợ giúp, nhưng nàng vẫn rất lo lắng cho đệ tử Tiêu Dao Đảo, sợ lần này thất bại quá thảm, bị thương tới căn cơ của Tiêu Dao Đảo.

Lâm Minh nói:

- Ta cũng cảm giác được đại khái, Bạch Minh Ngọc che giấu thực lực còn nhiều hơn cả tưởng tượng của ngươi đấy!

Kỳ thật dưới tầm nhìn mà Mộ Thiên Tuyết truyền lại, Lâm Minh có thể thấy rất rõ ràng, có bao nhiêu người tử vong, bao nhiêu người bị thương thì hắn đều rõ như lòng bàn tay, hắn phỏng đoán nếu cứ đánh tiếp, chỉ cần 30 phút nữa, đệ tử của ba đại tông môn này sẽ do tiêu hao hết chân nguyên mà không đủ sức duy trì trận pháp chiến kỹ, đến lúc đó, trận pháp vừa tan vỡ, thì tử thương sẽ tăng lên rất nhiều!

Đừng nhìn hiện tại mới chết một phần năm, hơn nửa canh giờ sau, e rằng sẽ ngã xuống hơn phân nửa! Một canh giờ sau, e rằng sẽ không còn tới một phần ba, cho dù sống sót, thì tất nhiên cũng sẽ mang trạng thái cực kém!

- Ta đoán được rồi.


Diệp Thủy Đồng không có chút ngoài ý muốn nào, hiện tại xem ra, nếu không có trận đại chiến hôm nay, nàng căn bản sẽ không biết rõ về Bạch Minh Ngọc, tương lai trong cuộc tranh giành vị trí đảo chủ thì sẽ thất bại trong tay đối phương.


- Khi nào thì chúng ta đi tới trợ giúp?


Tiêu Thủy Quân đến gần Lâm Minh, một làn gió thơm mái cuốn theo.


Lâm Minh cười nói:


- Không cần gấp, bọn họ đang chiến đấu kịch liệt, hiện tại đệ tử Tiêu Dao Đảo cũng không có nguy hiểm gì, chúng ta đợi thêm hai canh giờ nữa, thì sẽ tới lúc.


- A? Còn chờ hai canh giờ nữa ư? Vậy... được rồi!


Tiêu Thủy Quân gật gật đầu, lúc này mọi người chỉ có thể nghe lời Lâm Minh mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK