Sở Văn Xương đứng lên, cười mỉa mai: “Cái thằng Lâm Hữu Triết nghèo kiết xác, liệu có thể mời nổi ai đến chơi dương cầm hả?”
“Cô cũng chỉ là một tay chơi đàn nghiệp dư cho nhà hàng Bầu Trời Sao Băng này thôi, tôi đoán chắc cô nhận của hắn mấy trăm tệ tiền tip, rồi dở cái trò bịp bợm là được hắn mời đến đúng không?”
“Vớ vẩn, tốt nhất là anh nên xin lỗi tôi đi, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu?”
Liễu Thiên Nghệ giận đến tím người, toàn thân run rẩy.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn được bao bọc bởi cuộc sống đầy đủ, hoàn mỹ. Nên gần như chẳng bao giờ phải tiếp xúc với đám người lỗ mãng này.
Vậy mà hôm nay bị Sở Văn Xương chỉ mặt mắng mình chẳng khác nào ả đào, khiến cô ta ức không nói lên lời.
“Hơ, ả đào thì cũng chỉ là ả đào, nói có vậy mà đã hậm hực à? Vậy chắc cô đây phải cao giá lắm. Sao? Muốn bao cô một tối chắc độ mấy nghìn tệ nhỉ?”
Sở Văn Xương cười hả hê, hắn không biết tai họa sắp ập lên đầu.
Nói xong hắn còn móc ra một xấp tiền, ném thẳng vào mặt Liễu Thiên Nghệ.
“Chỗ này là một nghìn tệ, cô mau bò xuống nhặt từng tờ lên cho tôi, ngoan ngoãn đánh thêm một bài khác, rồi xuống chúc phúc cho chúng tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô chết không được sống không xong đâu đấy!”
“Anh, anh dám sỉ nhục tôi sao?”
Liễu Thiên Nghệ nước mắt lưng tròng, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta bước lên tát Sở Văn Xương một bạt tai.
Sở Văn Xương tức giận trừng mắt lên: “Con chó cái này mày dám đánh tao, mày có tin tao gọi anh em đến lột sạch đồ máy rồi ném ra đường không?”
“Mày tưởng mày là tiểu thư đài các gì hả, còn định… cộc cộc cộc!”
Hắn còn chưa dứt lời thì tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một đám người xuất hiện trước cửa nhà hàng.
“Cô hai, cô sao vậy, kẻ nào dám bắt nạt cô?”
Một người tóc hoa râm xông vào, vô cùng lo lắng hỏi.
Theo theo sau ông ta còn có một đám bảo vệ mặt mày bặm trợn, sát khí đằng đằng.
Sở Văn Xương thấy vậy hai chân mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế.
“Chuyện, chuyện…”
Hắn lắp bắp không nói lên lời.
Liễu Thiên Nghệ ôm khuôn mặt sưng đỏ, ánh mắt tức giận nhìn Sở Văn Xương: “Ông à, vừa nãy hắn ta mắng cháu!”
Sắc mặt ông ta thay đổi hẳn, nổi giận đùng đùng: “Đánh nó cho tôi, vả vỡ miệng nó đi, dám làm nhục cô hai nhà họ Liễu, đúng là không biết trời cao đất dày là gì!”
“ Vâng!”
Đám vệ sĩ tiến lên, đè chặt lấy Sở Văn Xương rồi bắt đầu tát liên hồi vào miệng hắn.
Bốp bốp bốp.
Tiếng tát giòn tan vang lên.
Người này mệt thì người kia thế chỗ.
Sở Văn Xương kêu gào sắp khản cả cổ, muốn xin tha cũng không có cơ hội.