Mục lục
Truyện: Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (full) - Tác giả: Tứ Đạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hơn nữa, ông ta là “Thành Bắc Vương” Lôi Lão Hổ cơ mà, chắc gì đã thèm đếm xỉa đến gia tộc hạng hai như nhà họ Sở.  

 

Mối lo này của Sở Văn Xương quả thật vô lý.  

 

“Em họ, em nói như vậy đâu có được!”  

 

Sở Hạ Vũ vừa từ chối, sắc mặt Sở Văn Xương lập tức trầm xuống.  

 

“Không phải tôi không giúp mà là không giúp được, tôi đâu quen biết gì Lôi Gia”.  

 

Cô hờ hững nói.  

 

“Hơ, em đừng có bịp bợm!”  

 

Sở Văn Xương vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: “Anh Cường nói với tao, Lôi Gia xuất hiện ở công trường là vì muốn tẩy trắng, vậy nên mới tìm mày để hợp tác!”  

 

“Các người là đối tác làm ăn làm gì có chuyện không quen biết được, rõ ràng là mày không muốn giúp tao, giúp nhà họ Sở!”  

 

“Cái gì mà tẩy trắng chứ, bàn chuyện làm ăn gì, tôi chẳng hiểu gì hết!”  

 

Sở Hạ Vũ tức giận, đặt đũa xuống định rời đi.  

 

“Chuyện này tôi không liên quan, tôi đi trước”.  

 

“Mày nghĩ là mày đi nổi sao?”  

 

Sở Văn Xương toét miệng cười khẩy.  

 

“Ý anh là sao?”  

 

Sở Hạ Vũ bỗng thấy lo lắng, cô cảm giác người mình nhũn ra, không làm được gì.  

 

Sở Văn Xương vẫn cười đắc ý, hắn chỉ vào đồ ăn đồ uống trên bàn: “Cốc nước mày vừa uống ấy, tao đã cho thuốc vào rồi”.  

 

“Anh”.  

 

Sở Hạ Vũ tái mặt: “Sở Văn Xương, đồ súc sinh này!”  

 

Cô muốn kêu cứu nhưng không còn chút sức lực nào nữa.  

 

Một giây sau mí mắt cô sụp hẳn xuống, ngất xỉu ngay tại chỗ.  

 

“Cậu chủ Sở tài thật đấy, chỉ một chiêu đơn giản như vậy đã khiến cô ta hôn mê”.  

 

Người đàn ông ngồi bên cạnh Sở Văn Xương lên tiếng.  

 

“Anh lại quá khen, giờ tôi giao nó cho anh, nhất định anh phải để Lôi Gia chén được nó”.  

 

Sở Văn Xương nói một cách căng thẳng.  

 

“Cậu yên tâm, Lôi Gia rất thích được chén gái đẹp, trông em họ cậu ngon nghẻ như vậy, nếu không phải dâng lên miệng Lôi Gia, thì tôi cũng muốn thử một chút đấy!”  

 

Gã đàn ông cười hả hê, tiến đến ôm lấy Sở Hạ Vũ rời đi.  

 

Thực khách bên trong quán ăn cũng không nghi ngờ gì, họ tưởng Sở Hạ Vũ uống say nên vậy.  

 

Sau khi Lâm Hữu Triết rời khỏi núi Long Đằng, anh gọi điện cho Sở Hạ Vũ, nhưng chỉ thấy tắt máy.  

 

Anh đi xe đến công trường, cũng không thấy cô đâu.  

 

Nhất thời, trong lòng Lâm Hữu Triết xuất hiện một dự cảm xấu.  

 

“Anh có nhìn thấy Sở Hạ Vũ không?”  

 

Anh chặn người phụ trách ở công trường lại hỏi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK