“Ông từng gặp tên Lâm Hữu Triết đó rồi sao?”
Cậu chủ nở nụ cười hiền hoà, nhìn ông lão mặc đồ sợi đay trước mắt, nói.
“Đã gặp rồi, quả nhiên như những gì cậu chủ nói, tên Lâm Hữu Triết đó cũng có chút bản lĩnh, thế nhưng cũng không phải là đối thủ của tôi, vậy nên đã bị tôi giải quyết rồi!”
Ông lão mặc đồ sợi đay nói khoác không biết xấu hổ.
“Giết rồi hả?”
Mắt cậu chủ sáng bừng lên.
“Hừ…trọng thương chạy mất rồi”.
Ông lão mặc đồ sợi đay nghĩ ngợi, không thể nói quá hớ.
Trong lòng cậu chủ hơi nuối tiếc, lên tiếng: “Không sao, ông cụ vất vả rồi, vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đã, tối nay để A Phúc dẫn ông vào trong thành phố vui chơi, nhân tiện làm việc này giúp tôi”.
Sở Hạ Vũ đang lau người cho Liễu Thiên Nghệ.
Liễu Thiên Thiên ngồi một bên ăn trái cây, cao giọng hét lên: “Cô cẩn thận chút đi, đừng làm đau em gái tôi!”
“Em gái tôi là công chúa của nhà tôi đấy, từ nhỏ đã được chăm sóc rất cẩn thận, nếu làm xước một vết da nào thì cô xong đời!”
Sở Hạ Vũ không tự ti cũng không kiêu ngạo, cho nên không để tâm đến những lời này.
Lau người xong, cô cầm quần áo chuẩn bị đi giặt, không ngờ Liễu Thiên Thiên bước tới, đổ một túi quần áo bẩn vào trong chậu.
“Cô có ý gì?”
Sở Hạ Vũ tức giận nói.
“Hừ, cô giả ngu cái gì chứ?”
Liễu Thiên Thiên trợn trừng mắt: “Bây giờ cô là người giúp việc của nhà họ Liễu chúng tôi, giúp tôi giặt chút quần áo thì sao hả? Không muốn làm à, có bản lĩnh thì đừng làm!”
“Được, tôi giặt”.
Sở Hạ Vũ kiềm chế cơn giận, bưng chậu quần áo vào nhà vệ sinh giặt.
Liễu Thiên Thiên bước tới bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Liễu Thiên Nghệ.
“Em gái à, để em phải chịu uất ức rồi”.
Nói xong, cô ta dùng đầu ngón tay véo mạnh, một vết bầm tím đột nhiên xuất hiện trên cánh tay Liễu Thiên Nghệ.
Một lúc sau, Sở Hạ Vũ cuối cùng cũng giặt xong quần áo, vừa quay lại phòng bệnh, cô thấy đám người Liễu Trọng Sơn không biết đã đến từ lúc nào.
Cô đang định chào hỏi thì Liễu Thiên Thiên đột nhiên bước lên, tát mạnh vào mặt cô.
“Cô làm gì vậy?”
Sở Hạ Vũ ôm chặt khuôn mặt ửng đỏ, tức giận nói.
“Tôi làm gì à?”