“Cảm ơn cậu chủ Tiêu, cảm ơn cậu chủ Tiêu”.
Người đàn ông mừng đến độ sắp khóc, vội vàng nói với Tiêu Hạo Nhiên.
Tiêu Hạo Nhiên gật đầu, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Hắn rất thích cảm giác được người khác nâng bợ này.
Nhất là sau khi Tiêu Nguyên và Tiêu Chí Phong chết, cậu ba vốn dĩ không được xem trọng là hắn cũng dần được gia tộc coi trọng.
“Cậu chủ Tiêu, tôi làm vệ sinh cũng rất sạch sẽ đó, cho hỏi phòng tân hôn của anh có cần người quét dọn không?”
Có một cô gái nịnh hót nói.
Tiêu Hạo Nhiên cũng gật đầu: “Thế cô đến dọn dẹp phòng tân hôn cho tôi đi”.
“Cảm ơn cậu chủ Tiêu đã chấp nhận!”
Những người còn lại không kịp lên tiếng cũng cảm thấy tiếc nuối.
Đã có người lái xe, cũng có người quét dọn, vậy còn công việc gì họ có thể làm nữa chứ?
“Cậu chủ Tiêu, anh còn thiếu người làm gì nữa không?”
Một bạn học của Lâm Hữu Triết hỏi.
“Tôi còn thiếu một con chó giữ nhà, vẫy đuôi chọc mọi người vui vẻ”.
Tiêu Hạo Nhiên nhếch môi nói.
“Được thôi, gâu gâu gâu!”
Bạn học đó phấn khích không thôi, lập tức nằm bò xuống đất vểnh mông lên liên tục lắc qua lắc lại với khách mời.
Cả phòng tiệc bật cười.
Tiêu Hạo Nhiên cũng bật cười thành tiếng, hắn nhìn Hồ Thượng Dân nói: “Hồ Thượng Dân, mấy người bạn này của anh thú vị thật, tôi rất hài lòng”.
Hồ Thượng Dân được khen mà sợ, sau đó nhìn Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói: “Họ Lâm kia, mày còn không nhân cơ hội này nịnh nọt cậu chủ Tiêu một phen à, hiện giờ con chó hoang mày chắc cũng chẳng có việc làm nhỉ?”
“Hay là mày cũng nằm xuống giả làm một con chó thử đi?”
Hắn vừa nói thế, cả bàn tiệc bỗng vang lên một trận cười.
“Hồ Thượng Dân, cậu quá đáng lắm rồi đấy”.
Đặng Ngữ Đình không nhịn nổi nữa.
Mọi người đều là bạn cùng lớp đã nhiều năm không gặp, làm gì mà cứ như có thù hằn sâu sắc lắm vậy.
Hồ Thượng Dân liếc nhìn Đặng Ngữ Đình, đáy mắt hiện lên vẻ tà ác: “Lớp trưởng, đây là chuyện riêng của tôi và Lâm Hữu Triết, cậu tốt nhất đừng xen vào”.
“Nếu cậu muốn nói giúp hắn thì ngày mai đến công ty tôi, chúng tôi trò chuyện một phen”.
Bây giờ Đặng Ngữ Đình và Triệu Khanh Thanh đều xinh đẹp hơn Thu Lộc, nếu có thể có chút quan hệ với hai người phụ nữ này thì chắc chắn sẽ là trải nghiệm tuyệt vời.
“Không cần đâu”.
Ngay khi Đặng Ngữ Đình đang do dự có nên giúp Lâm Hữu Triết hay không thì Lâm Hữu Triết chậm rãi nói.
“Nhà họ Tiêu cỏn con chẳng là cái thá gì trong mắt tôi, một cậu chủ vô dụng của nhà họ Tiêu mà còn muốn tôi nịnh bợ hắn à, hắn xứng sao?”
“Mày nói gì cơ?”