"Đúng đấy, bọn tôi không bắt Lâm Hữu Triết phải quỳ xuống tự sám hối đã là tốt lắm rồi, lẽ ra cậu ta phải cảm ơn bọn tôi gấp nhiều lần mới đúng!"
"Chu Đại Bôn, cậu không biết phân biệt đúng sai, giúp người xấu làm việc ác, giờ lại còn bênh vực Lâm Hữu Triết, chửi mắng bọn tôi, hôm nay tôi phải dạy cho cậu một bài học mới được!"
Khương Minh Vũ lạnh lùng nói, sau đó giơ nắm đấm về phía Chu Đại Bôn.
"Đánh đi, đánh cho cậu ta tỉnh ngộ, xem cậu ta còn dám không biết điều không!"
"Đánh cho cậu ta chừa, xem cậu ta còn không biết rõ đâu đúng đâu sai không!"
Các bạn ở xung quanh cũng lần lượt đến chào hỏi.
Tuy nhiên.
"Bùm!"
Một tiếng vang nhỏ.
Cổ tay Khương Minh Vũ bị người khác giữ chặt lại, không thể động đậy.
"Đứa nào có mắt như mù, dám chặn tao đây?"
Khương Minh Vũ vừa mắng vừa quay người.
Nhưng khi vừa thấy gương mặt lạnh lùng của Lâm Hữu Triết, hắn ngay lập tức sững người.
"Này, cậu vẫn chưa chết sao?"
Khương Minh Vũ nói lớn.
"Cậu rất mong tôi chết sao?"
Lâm Hữu Triết cười nhạt nói.
Lẽ ra ban nãy anh không nên mềm lòng, nói đỡ cho họ để họ thoát nạn.
"Tôi, tôi..."
Khương Minh Vũ sợ đến nỗi nói không nên lời.
Hắn biết rất rõ tài nghệ của Lâm Hữu Triết, nếu như đã đánh, thì mười người cũng không cũng không đủ để anh đánh nữa là.
Ban nãy cũng chỉ là nhân lúc Lâm Hữu Triết không ở đó, hắn mới lôi Chu Đại Bôn ra để xả cơn giận.
Không ngờ là Lâm Hữu Triết lại bình an vô sự đi xuống.
"Lâm Hữu Triết, số mày đúng là đỏ mà!"
Hồ Thượng Dân lạnh lùng nói: "Xem ra, Cô Linh Cốc cũng chỉ được đến vậy thôi à, tôi còn tưởng là cao siêu lắm chứ".
"Ừ đấy, chắc đó chỉ là một đám côn đồ không có danh tiếng, lấy bừa một cái tên ngầu để dọa nạt chúng ta thôi".
"Từ Hoa thì nhát như thỏ đế mà lại còn muốn đi tìm Mộng Dĩnh, đúng là mơ mộng hão huyền!"
Tất cả mọi người đều cười nói rôm rả.
Nhưng ngay lúc đó có một giọng nói vang lên.
"Xem ra, Cô Linh Cốc của chúng ta kém cỏi quá, không được mọi người coi trọng".