“Rõ!”
Hai tên bảo vệ nhanh chóng bước lên, muốn ra tay với Lâm Hữu Triết.
“A Xán, đừng làm vậy, anh ấy là bạn trai của mình!”
Liễu Thiên Nghệ vội vàng đứng ra, chắn phía trước.
“Liễu Thiên Nghệ, đương nhiên tôi biết anh ta là bạn trai của cậu, nhưng đây cũng không phải là lý do anh ta đến chọc tức tôi như vậy chứ?”
A Xán giễu cợt nói: “Đừng trách tôi không nể mặt cậu, tôi theo đuổi cậu bốn năm đại học, cậu đều không đồng ý, bây giờ lại dẫn người đàn ông khác đến, cậu đang cố ý chọc tức tôi phải không?”
“Mình...”
Liễu Thiên Nghệ không nói nên lời.
Lâm Hữu Triết nghe vậy cũng nhíu mày, quả nhiên nơi nào có phụ nữ thì nơi đó có phiền phức.
Nếu lúc nãy anh đến đây một mình thì đâu rắc rối đến mức này.
Nghĩ đến đây, anh đi tới trước mặt A Xán, nói thẳng: “Tôi đang rất nghiêm túc, ngày kia tôi muốn bao trọn nhà hàng Bầu Trời Sao Băng, bao nhiêu tiền thì anh cứ nói!”
Thấy Lâm Hữu Triết kiên trì đến vậy, A Xán không nhịn được bật cười.
Hắn nhìn Liễu Thiên Nghệ: “Thiên Nghệ à, não bạn trai cậu có vấn đề à, sao cứ nói những điều vô nghĩa vậy chứ?”
“Tôi hỏi anh bao nhiêu tiền!”
Lâm Hữu Triết bước lên, trên người đột nhiên tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, khiến những người xung quanh không thở nổi.
A Xán cảm thấy mất mặt, lập tức lạnh lùng nói: “Được, anh muốn bao trọn nhà hàng đúng không? Tôi sẽ nói cho anh biết quy định bao nhà hàng”.
“Đầu tiên anh phải đặt trước nửa năm, chi phí bao nhà hàng cao gấp mười lần doanh thu một ngày. Anh có biết doanh thu một ngày của nhà hàng chúng tôi là bao nhiêu không? Nói ra anh sẽ sợ chết khiếp đấy!”
“Hữu Triết, để mình nói chuyện cho”.
Liễu Thiên Nghệ khẽ kéo tay áo Lâm Hữu Triết, nhưng bị từ chối thẳng thừng.
“Cậu đừng tham gia vào chuyện này nữa, mình có thể giải quyết được”.
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết vô cùng hờ hững.
Liễu Thiên Nghệ vô cùng ấm ức, cô ta muốn giúp anh, chứ không hề cố ý khiến mọi chuyện ra nông nỗi này.
Nhưng lời nói lạnh lùng của Lâm Hữu Triết thật sự khiến người ta đau lòng.
A Xán không hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ, cho rằng Lâm Hữu Triết đang cố giả vờ trước mặt Liễu Thiên Nghệ nên chế nhạo.
“Trong thời gian kinh doanh cao điểm nhất, doanh thu mỗi ngày là năm trăm nghìn tệ, gấp mười lần là năm triệu tệ, nhưng đó là giá hẹn trước nửa năm. Nếu bây giờ anh đột nhiên muốn bao cả nhà hàng thì nhất định giá sẽ đắt hơn”.
“Theo quy định của nhà hàng chúng tôi, trong trường hợp của anh, giá bao nhà hàng sẽ gấp hai mươi lần doanh thu một ngày, có nghĩa là mười triệu tệ, anh có trả nổi không?”
“Mười triệu tệ đúng không?”
Lâm Hữu Triết khẽ cười, sau đó lấy một tấm thẻ ngân hàng ra nói: “Quẹt thẻ đi”.
“Anh có ý gì?”