Cũng không cần phải giấu giếm mãi.
Ngày hôm sau, vốn dĩ Lâm Hữu Triết muốn đi tìm Long Diệu để hỏi về động tĩnh gần đây của đám người kia.
Vừa mới xuống tầng, anh đã nhận được điện thoại của Tần Hương Lan.
“Cô à, có chuyện gì thế?”
“Hữu Triết, cháu đang ở đâu, bây giờ có tiện tới nhà một chuyến không?”
Giọng điệu Tần Hương Lan trở nên dịu dàng, cười hỏi.
“Tiện ạ, giờ cháu sẽ qua luôn”.
Lâm Hữu Triết suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định đi xem.
Mặc dù tám mươi phần trăm chẳng có chuyện gì tốt đẹp, thế nhưng nếu như không đi thì chắc chắn Tần Hương Lan sẽ lại giày vò đủ kiểu.
Đến nhà họ Sở, Sở Hạ Vũ không có mặt.
Lâm Hữu Triết lại gặp hai bố con Tần Đại Tráng và Tần Cao Nhã.
“Sao mấy người lại ở đây?”
Lâm Hữu Triết nhíu mày, lập tức nhìn Tần Cao Nhã: “Cô muốn thực thi vụ cá cược ngày hôm qua à?”
Tần Cao Nhã tự biết mình đuối lý nên chỉ cúi đầu không lên tiếng.
“Hữu Triết, Cao Nhã chỉ nói đùa với cháu thôi, cháu đừng chấp nhặt với con bé làm gì”.
Tần Hương Lan đứng bên cạnh vội vàng nói.
“Đúng đúng, Cao Nhã chỉ đùa thôi”.
Tần Đại Tráng cũng lên tiếng: “Đều là người trẻ tuổi, đùa vui một chút không phải rất bình thường hay sao?”
“Thế mấy người tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng hỏi.
“Hữu Triết, cháu nói xem cháu có nhiều tiền như vậy, trước đây cũng không biết đường nói rõ với cô”.
Tần Hương Lan cười nói: “Nếu như cô mà biết thì chắc chắn sẽ không muốn chia rẽ cháu và Hạ Vũ, đây đều là hiểu nhầm thôi!”
“Chúng ta đi thẳng vào chuyện chính đi”.
Lâm Hữu Triết không nghe tiếp nổi nữa, thẳng thừng cắt ngang.
Tần Hương Lan bối rối cười nói: “Là thế này, không phải cháu có tiền sao, có thể cho Cao Nhã vay một ít hay không, con bé muốn tự mình mở công ty”.
Lâm Hữu Triết khẽ nhíu mày, không hề lên tiếng.
Người phụ nữ này lúc nào cũng đối đầu với anh, bây giờ lại muốn mượn anh tiền, thật sự nghĩ anh không biết cáu giận sao?
Lâm Hữu Triết không lên tiếng, không khí đột nhiên trở nên vô cùng bí bách.
Tần Hương Lan dứt khoát nói: “Hữu Triết, Cao Nhã không cần nhiều tiền, năm triệu tệ là đủ rồi”.
“Cháu sở hữu thẻ vô hạn cơ mà, chỉ năm triệu tệ cỏn con, không đáng để nhắc đến đâu nhỉ?”
Lâm Hữu Triết vẫn trầm mặc.