“Đã gọi rồi ạ, Hán Trung nói sáng sớm Hạ Vũ và Lâm Hữu Triết ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay về”, vẻ mặt Sở Hán Lễ bất lực.
“Vậy phải làm thế nào đây?”
Bà cụ Sở cũng bắt đầu lo lắng, bây giờ đã là hơn một giờ chiều, còn cách ba giờ chỉ một tiếng rưỡi nữa, nếu Sở Hạ Vũ không đi ký hợp đồng đúng giờ thì sự việc sẽ trở nên rắc rối hơn.
“Con ranh chết tiệt, chờ chuyện này kết thúc, mẹ sẽ dạy dỗ nó một trận”.
Bà cụ Sở tức giận quát lớn.
Bên kia, Sở Hạ Vũ được Lâm Hữu Triết đưa ra ngoài, đi đến khu vui chơi.
Cơ thể của Lâm Tâm Nhi hồi phục rất rốt, hôm nay đã có thể xuống giường đi lại nên Lâm Hữu Triết đưa hai cô gái đi đến khu vui chơi, vui đùa thư giãn.
Với tư cách là bạn trai của Sở Hạ Vũ, anh giúp cô đeo túi xách là chuyện rất đỗi bình thường.
Lâm Hữu Triết đã cảm nhận được điện thoại trong túi đang rung, anh biết là ai gọi tới, nhân lúc Sở Hạ Vũ không chú ý anh đã tắt điện thoại của cô.
“Hữu Triết, anh ở đây đợi em, em đưa Tâm Nhi đi vào nhà vệ sinh”.
Ba người chơi đùa cả buổi sáng, Lâm Tâm Nhi chơi rất vui vẻ, vừa ăn kem vừa uống nước ngọt nên giờ muốn đi vệ sinh.
Lâm Hữu Triết gật đầu, chờ hai người rời đi, anh mới lấy điện thoại ra gọi cho Long Diệu.
Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, anh nói: “Làm rất tốt, một nhà họ Sở nhỏ bé lại dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, đúng là chán sống!”
“Anh à, có cần tôi thẳng tay tiêu diệt nhà họ Sở, sau đó để chị dâu làm chủ, lập lên nhà họ Sở mới không?”
Long Diệu dò hỏi.
“Không cần, Hạ Vũ cực kỳ xem trọng tình nghĩa, mặc dù người thân của cô ấy độc ác, nhưng cô ấy không thể ra tay với bọn họ được, cứ như vậy trước đã”.
Lâm Hữu Triết hờ hững nói.
“Đúng rồi, tôi bảo cậu điều tra nhà họ Tiêu, có kết quả gì không?”
“Tôi đã gửi tài liệu vào email của anh rồi”.
Long Diệu cung kính trả lời.
Lâm Hữu Triết đang định đáp lại, đột nhiên phía trước truyền tới âm thanh ồn ào.
Anh cúp điện thoại, nhanh chóng bước về phía trước.
“Con ranh này làm sao thế hả? Nói năng bậy bạ là sẽ bị cắt lưỡi đấy?”
Trong đám đông, một gã đàn ông mập mạp tai to mặt lớn, dáng vẻ thô bạo đang đỏ mặt hét toáng lên.
Mà phía sau hắn, Lâm Tâm Nhi đang bám chặt lấy vạt áo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tức giận đỏ bừng: “Tôi không nói năng bậy bạ, tận mắt tôi trông thấy anh lén chụp trộm các chị và các cô đi vệ sinh!”
Cô bé vừa dứt lời, đám đông xung quanh lập tức xôn xao.
Mấy cô gái vừa đi vệ sinh cũng kinh ngạc che miệng, vội vàng bước lên trước định nói lý lẽ với gã mập.
Ai ngờ gã mập đột nhiên xua tay, đẩy Lâm Tâm Nhi ngã xuống đất, gào mồm lên: “Mọi người nghe tôi nói, con nhỏ này là một đứa ăn mày, vừa nãy xin tiền tôi không cho, nên bây giờ muốn quay lại vu oan cho tôi”.