Cửa hé ra một khe hở, đôi tay ngọc ngà vươn dài kéo Lâm Hữu Triết đi vào trong.
…
Cùng lúc này, dưới khách sạn.
Một người đàn ông ăn mặc thời trang, lại trẻ trung điển trai, bước ra khỏi một chiếc xe thể thao siêu sang chảnh.
Gã đang ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, đi về phía khách sạn với nụ cười trên môi.
Người quản lý của Tần Mộng Dĩnh đã đợi ở cửa từ sớm.
“Cậu chủ Giang, không ngờ cậu đến sớm vậy!”
Người quản lý là một phụ nữ trung niên trang điểm đậm, vẻ mặt lấy lòng đi theo sau Giang Triều.
“Vì Mộng Dĩnh, đến sớm một chút thì đã sao?”
Giang Triều mở miệng cười nói: “Cô nói xem, nếu Mộng Dĩnh gặp được tôi thì có vui mừng không?”
“Đương nhiên là rất vui rồi, cậu chủ Giang cố tình giấu cô ấy, không phải vì giây phút này sao?”
Người quản lý vội vàng nói.
“Vậy cô mau dẫn tôi lên đó đi, tôi rất nóng lòng muốn gặp cô ấy”.
Giang Triều thúc giục nói.
Người quản lý đáp lời, cả hai đi thẳng vào thang máy.
Cùng lúc đó, Lâm Hữu Triết đang đứng bên giường, chuẩn bị chữa trị vết thương cho Tần Mộng Dĩnh.
“Hôm qua không phải mình bảo cậu xử lý vết thương à? Sao cậu không chịu nghe?”
Nhìn thấy vết thương đã chảy mủ, Lâm Hữu Triết nhíu mày.
“Kẻ tệ bạc như cậu còn dám trách mình sao?”
Tần Mộng Dĩnh trợn đôi mắt to tròn long lanh: “Vết thương của mình ở đầu gối, đau đến mức ngồi xổm cũng không được, đứng cũng không xong, sao mình có thể tự mình xử lý được chứ?”
“Hơn nữa chuyện này cũng không thể nói với chị Trương, nếu không chị ấy nhất định sẽ mắng mình!”
Chị Trương là người quản lý của cô ta, vốn nổi tiếng là hung dữ.
Cho dù Tần Mộng Dĩnh đã là ngôi sao có mức độ nổi tiếng vô cùng lớn trong nước, cũng không dám không nghe lời chị Trương.
Lâm Hữu Triết không lên tiếng, ngồi xổm xuống, vén váy của cô ta lên.
“Cậu… cậu nhẹ tay thôi, bên trong mình không mặc đồ lót, cậu có ý đồ xấu với mình đấy à?”
Tần Mộng Dĩnh vội vàng đè váy lại, nói với vẻ mặt đỏ bừng.
“Có muốn chữa trị không?”
Lâm Hữu Triết đột nhiên đứng bật dậy, xoay người định rời đi.